Hoắc Tây không nhìn được, cô chỉ cảm thấy nóng.
Người cô có thể chạm vào chỉ có Trương Sùng Quang, cảm nhận cũng đều là Trương Sùng Quang… Tất cả đều là Trương Sùng Quang. Cô không nhịn được mà nâng người lên, áp sát vào anh, thì thầm ngay sát bên vành tai thấm mồ hôi của anh: “Trương Sùng Quang… Trương Sùng…”
Anh không thế chịu nối khi Hoắc Tây cứ gọi như vậy.
Còn gọi bằng giọng dịu dàng lưu luyến như thế.
Trương Sùng Quang bất ngờ không kịp phòng thủ, buông súng đầu hàng, nằm bên cạnh cô không ngừng thở dốc. Rất lâu sau, anh mới nghiêng đầu hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Em đòi mạng của anh rồi!”
Hoắc Tây cũng không ổn hơn anh là bao.
Cô quấn quít lấy anh, hôn môi với anh, càng quấn càng chặt.
Anh biết cô nghĩ gì, dịu dàng an ủi cô, đợi nghỉ ngơi đủ rồi lại lật người tới thêm một lượt… Lửa tình cháy rực suốt đêm dài.
Đêm tân hôn khiến Trương Sùng Quang cả đời khó quên.
Đến nửa đêm về sáng, mưa thu tan tác.
Hoắc Tây làm tổ trong lòng Trương Sùng Quang, mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Anh cúi đầu: “Đi tắm nhé?”
Hoắc Tây khẽ thở ra một hơi: “Lau qua là được rồi, không muốn động đậy một chút nào nữa hết! Trương Sùng Quang anh đúng là không phải người!”
Anh cũng biết đêm nay mình làm quá hung ác, hôn cô một cái.
Sau đó, Hoắc Tây ốn định lại, vẫn ngẩng đầu hỏi về chuyện của Lục U: “Sao lại thành thế này? Hôm nay trong hôn lề nhìn em ấy với Chương Bách Ngôn còn rất ra gì mà, sao vừa quay đầu cái đã ở bên Diệp Bạch rồi?”
Một tay Trương Sùng Quang chống người dậy, ốn định thân trên, đế Hoắc Tây dựa vào lồng ngực anh.
Anh định rút một điếu thuốc, nghĩ một lúc vẫn từ bỏ ý định.
Anh đắn đo một lát, mới lên tiếng: “Anh cảm thấy đêm qua giữa Lục u và tên họ chương kia đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng sau đó lại tan rã trong
không vui, đúng lúc này Diệp Bạch lại xuất hiện, liền lấp luôn vào chỗ trống này! Nếu không thì em nghĩ thử xem, hai người bọn họ đã quen nhau bao nhiêu năm như vậy mà nếu không có cơ hội thích hợp thì sao mà làm được với nhau chứ.”
Hoắc Tây liếc nhìn anh một cái: “Làm làm cái gì, anh lịch sự chút đi, Lục u vẫn còn là trẻ con đấy!”
Trương Sùng Quang cười nhạt.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mũi vào vợ mình: “Em cảm thấy em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng Diệp Bạch đâu có như vậy, có lẽ đã nhớ thương người ta từ lâu lắm rồi.”
Hoắc Tây cảm thấy, đàn ông vẫn là hiếu đàn ông nhất.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Lục u, Trương Sùng Quang bên cạnh đã nghỉ ngơi đủ, lại bắt đầu rục rịch… Cô thực sự không thể tiếp tục theo anh nữa, ngăn anh lại: “Anh điều độ chút đi!”
Thế nhưng Trương Sùng Quang chẳng thèm điều độ chút nào, hôn lên môi cô, mấp máy môi: “Qua đêm nay rồi điều độ.”
Đêm nay, là đêm tân hôn của hai người họ.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!