“Còn nữa, đừng lấy mấy chuyện về cơ thể này ra để kích thích tôi!”
“Tôi lớn lên ở nước ngoài, từng có rất nhiều bạn gái, nhưng tôi có thế bảo đảm từ nay về sau bên cạnh tôi không còn bất cứ một người khác giới nào khiến Lục U khó chịu, ở bên nhau, tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô ấy, tôi muốn làm cô ấy vui vẻ, tôi thích nhìn cô ấy cười! Tống Giám đốc Chương, bản thân việc có được Lục U đã là chuyện hạnh phúc nhất, là cậu tự tay đánh mất cô ấy, rõ ràng cậu rất mạnh mẽ, cậu có khả năng, thế nhưng cậu vẫn lựa chọn làm tổn thương cô ấy một lần nữa.”
Diệp Bạch nói xong, bình tĩnh nở nụ cười, xoay người rời đi.
m thanh trong trẻo từ giày da của anh vang lên giữa hành lang trống trải như một bản diễn tấu của người thắng cuộc, lại càng làm nổi bật dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Chương Bách Ngôn.
Khi Diệp Bạch trở về, Lục u đã ngủ.
Có lẽ cỏ thực sự mệt mỏi, hoặc là bởi vì có Diệp Bạch ở bên cạnh, vậy nên cô ngủ rất ngon.
Diệp Bạch thu dọn xong hành lý của hai người, ngay cả quần áo cũng không thay, ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cô.
Cô ngủ rất sau, toàn thân tựa như một con búp bê sứ, rõ ràng tuổi của cô cũng không còn quá trẻ, thế nhưng cô vẫn đáng yêu như một cô bé.
Diệp Bạch đưa tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Ấm áp, mịn màng, mềm mại.
Anh không kìm lòng nối mà cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, Lục u ôm lấy cố anh rất tự nhiên, nhưng người vẫn không thức giấc.
Diệp Bạch giật mình, lập tức không nhịn nổi mà ngậm lấy đôi môi cô, nhẹ nhàng liếm mút.
Bọn họ đã ở bên nhau, anh không cần cố gắng kiềm chế nữa. Nụ hôn giữa những người yêu nhau luôn khiến người ta phải động tình.
Nhưng anh vẫn là một người có lý trí.
Anh có kiên nhẫn để chờ đợi, đợi tới khi trong lòng Lục u chỉ còn lại một mình anh.
Lục u mơ một giấc mơ, trong mơ có một cô bé khoảng ba bốn tuổi, tóc tết thành hai bím nhỏ, mặc Hán phục, vui vẻ chạy vòng tròn dưới gổc cây cổ thụ trong trường đại học trước đây của cô…
Khi tỉnh lại, bộ váy dự tiệc trên người cô đã ướt đẫm.
Cô ngồi dậy, thở hốn hến.
Diệp Bạch đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, ôm laptop xử lý công việc, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi tới: “Dậy rồi?”
Toàn thân Lục u ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng khẽ run rẩy: “Em mơ thấy ác mộng.”
Diệp Bạch nhẹ nhàng vổ lưng cô, dịu dàng hỏi: “Em mơ thấy gì nào?”
Lục u cố gắng suy nghĩ, thế nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi. Diệp Bạch không hỏi
thêm, chỉ lặng lẽ an ủi cô hồi lâu, xả nước vào bồn tắm cho cô, để cô đi tắm qua một lượt rồi anh lại đưa cô một hộp sữa: “Uống một chút đi, nếu không sẽ dễ bị tụt huyết áp.”
Khi Lục u tắm xong, ra ngoài, nhân viên phục vụ khách sạn đã đưa cơm lên phòng.
Diệp Bạch đang ký nhận, nghiêng đầu nhìn cô. Cô như thể vừa mới được vớt từ trong nước ra, trên người chỉ khoác đúng một chiếc áo choàng tắm.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đi giày vào.”
Lục u cúi đ’âu nhìn lại chính mình, ôm ngực chạy thẳng vào phòng ngủ chính. Diệp Bạch bật cười.
Tiễn nhân viên phục vụ đi, anh đẩy chiếc xe đẩy thức ăn vào phòng khách, sắp xếp xong rồi mới gọi Lục U: “Ra ăn cơm đi, không phải em kêu đói sao? Ăn xong rồi anh đưa em ra ngoài mua sắm.”
Những món này hầu hết đều là món Lục u thích ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!