Thế nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Cô vừa mới bò dậy khỏi giường anh ta chưa được bao lâu, vậy mà bây giờ đã chạy theo người khác, cái gọi là thích của cô chẳng qua cũng chỉ tùy tiện như vậy mà thôi.
Có lẽ cảm nhận được gì đó, Lục u chợt ngước mắt lên, nhìn thấy Chương Bách Ngôn.
Bên đường, bộ u phục của anh ta có vẻ vô cùng chói mắt, thời tiết cũng rất ấm áp, thế nhưng xung quanh anh ta chỉ toàn vẻ xơ xác tiêu điều, ánh mắt anh ta nhìn về phía cô cũng tràn ngập lạnh lẽo.
Đôi môi Lục u run rẩy, ngay sau đó cô lại bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Là Diệp Bạch ôm chặt lấy cơ thế cô.
Bờ môi anh dán sát bên tai cô, dịu dàng nói với cô: “Đừng nhìn, sau này chỉ được phép nhìn anh!”
Khuôn mặt Lục u áp sát vào cánh tay rắn chắc của anh, sự mềm mại và mạnh mẽ hòa quyện với nhau, trông hài hòa xứng đôi đến khó tả… Đột nhiên chương Bách Ngôn cúi đầu bật cười.
Đúng vậy, xứng đôi.
Hóa ra, cô không chỉ xứng đôi với mỗi mình anh ta, mà ở bên người khác cũng xứng đôi vô cùng.
Cuối cùng Lục u cũng đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Chiếc RV đi lướt qua bên người anh ta, cửa kính xe cũng đã từ từ kéo lên, cô gái nhỏ luôn quấn quít bên anh ta thời đại học bây giờ đang nằm trong lòng một người khác, mà mới vừa đêm qua thôi, họ vẩn còn triền miên cùng nhau, không chút khoảng cách.
Cuối cùng vẫn không thể quay lại như trước, cô đã là của người khác.
Trong xe, Lục u im lặng tựa lên vai Diệp Bạch, đầu mũi đỏ hồng.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ỏm gọn cô vào lòng, giọng nói khẽ khàng mà dịu dàng: “Không được khóc nhè.”
“Em không khóc.”Trước mặt anh, Lục u có thế vĩnh viễn làm một đứa trẻ, giọng cô mềm mềm dính dính, nhưng vừa dứt lời lại không nhịn được mà bật khóc… Diệp Bạch không nói gì thêm, chỉ rút khăn ra lau nước mũi cho cô.
Khi anh ấn xuống, cô còn không cẩn thận thổi ra bong bóng.
Sau đó, hai người cùng bật cười.
Diệp Bạch nhìn cô, giọng nói chợt trở nên khàn đến bất thường, anh nói: “Đợi thật lâu, cuối cùng em cũng lớn thành một cô gái trưởng thành rồi.”
Thực ra cô đã trưởng thành từ lâu, chỉ là không phải của anh.
Người trong lòng lúc này mới là của anh.
Sự kích động trong lòng Diệp Bạch lúc này còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều, cũng lớn hơn trong tưởng tượng của Lục u rất nhiều… Anh không kiềm lòng nối mà nghiêng người qua, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Lục u thì thầm: “Anh không ngại bấn hả!”
Mũi Diệp Bạch nhẹ nhàng cọ mũi cô: “Không chê! Chỗ nào cũng thơm hết.”
Lục U bật cười, chỉ cười rất khẽ, nhưng rõ ràng đã vui hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!