Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2496: Cô mở cửa ra




Cô mở cửa ra, thẳng bước rời đi.

Trong dạ dày nóng cháy như thiêu như đốt, khó chịu vô cùng… Thế nhưng cô không kêu một tiếng đau đớn nào với anh, cũng không vì anh mà rơi lấy một giọt nước mắt. Bời vì anh cũng không quan tâm tới cô, không hề có chút tình cảm nào với cô cả, đêm hôm qua đối với anh mà nói chẳng qua chỉ mà một vết bút nhỏ bé không đáng kế trong vô số cuộc tình của anh mà thôi!

Lục u, nếu cô còn tiếp tục nhớ nhưng anh, thực sự vô cùng ti tiện!

Lục u rời đi, Chương Bách Ngôn chậm rãi ngồi xuống sô pha, sau một đêm chiến đấu kịch liệt, mặc dù anh đạt được sự thỏa mãn về thân thể, nhưng thực ra trong tâm hồn lại càng thêm trống rỗng.

Anh cằm hộp thuốc trên bàn trà lên, châm một điếu.

Làn khói xám mỏng mang uốn lượn bay lên, anh không khỏi nhớ lại những chuyện ướt át xảy ra đêm qua. Cô nhiệt tình như lửa, mà anh lại bị

cô kích thích tới mức mất khống chế, cắn chặt quai hàm, hung hăng giày vò cô, vừa giày vò vừa nói ra những lời thô tục mà bình thường anh phải giữ chừng mực không thế nói ra.

Chương Bách Ngôn dựa mạnh vào sô pha, đưa tay lên che mắt.

Bổng nhiên anh cảm thấy ánh đèn thực sự quá chói mắt.

Khi Lục u trở về phòng của mình đã là sáu giờ rưỡi sáng.

Bảy giờ cô phải đi trang điếm, tạo kiếu, thay váy phù dâu.

Cô đã mệt muốn chết, thế nhưng đây là hôn lễ cuối cùng của chị Hoắc Tây và anh Sùng Quang, cô không thể vắng mặt khiến bữa tiệc bị phá hỏng được… Vì vậy chỉ có thể kéo lê cơ thể đang khó chịu vào phòng tắm rửa qua một lượt.

Nước ấm chảy xuống, liền thấy thoải mái rất nhiều

Đến bảy giờ, có đội ngũ chuyện nghiệp tới gọi cô, trang điểm cho cô.

Hôn lễ của Hoắc Tây và Trương Sùng Quang được tố chức vào đúng chín giờ sáng, ôn Noãn đã tìm công ty tổ chức tiệc cưới cao cấp nhất, địa điểm tổ chức được trang trí theo chủ đề hoa diên

vĩ, cực kỳ lãng mạn.

Lục u là phù dâu, nghe nói phù rể tối qua uổng quá nhiều nên tạm thời tìm người khác vào thay thế.

Khi thấy người thay thế phù rể, Lục u khẽ giật mình.

Vậy mà lại là Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn mặc một bộ vest cố điển màu đen trắng, trông rất anh tuấn và cương nghị, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đêm qua anh vừa hoàn toàn buông thả trong tình dục. Anh bước đến, ánh mắt tạm dừng trên người Lục u ba bốn giây mới rời đi.

Lục u mặc một chiếc váy lụa màu hồng phấn, rất đẹp.

Đặc biệt là bắp chân nhỏ nhắn, trắng nõn mảnh mai, quyến rũ vô cùng.

Ánh mắt Chương Bách Ngôn đảo qua người cô, khi anh và cô đứng cùng một chỗ cũng không nói chuyện với nhau, thậm chí ngay cả chào hỏi một câu cũng không có, thực sự quá mức xa lạ.

Phía trước, Hoắc Minh chủ trì hôn lễ, đôi trẻ nắm tay nhau.

Khung cảnh vừa long trọng lại ấm áp.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!