Hoắc Kiều duỗi tay, hai ngón tay thon dài nâng cằm Lục U: “Ngoan như vậy sao! Lục U cậu bao lớn rồi, liền rượu cũng không dám uống à? Sao nào… Sợ Chương Bách Ngôn không thích? Anh ta đang nhìn chằm chằm cậu cơ mà!”
Chương Bách Ngôn?
Lục u ngấn ngơ, sau đó cô lập tức nhìn thấy người đàn ông cao hai mét hơn.
Cả thân đen tuyền hoà vào bóng đêm.
Nhưng vẻ ngoài kia lại toả sáng chói mắt, mấy cô gái xung quanh đều nhìn chằm chằm anh ta.
Lục u bị Hoắc Kiều khích tướng.
Cô buông chén rượu ra, rồi sau đó đổ đầy vào hai ly, nói: “Tôi với anh ta sớm không còn quan hệ gì nữa, tôi uống hay không càng không liên quan đến anh ta.”
Hoắc Kiều cười cười, cô ấy nghiêng đầu liếc Chương Bách Ngôn một cái.
Đen xì!
Ngay khi Lục u uống rượu, mặt anh đúng là
rất đen Hai người này thật thú vị!
Hoắc Kiều mỉm cười, nhưng sau đó ý cười dần phai nhạt, cô lại nghĩtới người nọ… Trong lòng không khỏi chua xót, ngửa đầu uống một mạch nửa ly.
Lục u bị sặc đến nước mắt lưng tròng, cô nhìn Hoắc Kiều, mềm mại hỏi: “Cậu thất tình rồi à?”
Hoắc Kiều tiếp tục uống.
Cô ấy cảm thấy có ánh nhìn chăm chú về phía này, cô ấy nghiêng đầu nhìn nhìn Chương Bách Ngôn, cười nhạt: “Cậu quan tâm chính mình trước đi! Đừng uống say, tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu đó!”
Lục u lại bị khích lần nữa, lập tức uống luôn nửa ly: “Có thế xảy ra chuyện gì chứ! Phòng khách sạn ở ngay trên lầu mà.”
Hoắc Kiều nhàn nhạt cười: Chính vì phòng ở ngay trên lầu nên mới có thể xảy ra chuyện!
Ban đầu cô ấy muốn uống say, nhưng nhìn dáng vẻ này của Lục u, cô ấy lại không dám uống tiếp.
Nhỡ may người say, cô còn phải đỡ về nữa chứ!
Sao có thể để Chương Bách Ngôc được của hời chứ.
Vậy nên dù Lục u uống nhiều, Hoắc Kiều cũng không có ngăn cản, cô ấy dựa vào ghế an tĩnh ngồi cùng Lục u. vẻ đẹp của cô ấy là vẻ đẹp nùng liệt rực rỡ, không giống sự xinh xắn của Lục u.
Vẻ đẹp của Hoắc Kiều giống Hoắc Minh Châu nhất, như một viên trân châu.
Quả không sai, chưa được một giờ, Lục u đã say nghiêng ngả. Mơ mơ màng màng ầm ĩ đòi về nhà, còn loạn xạ gọi anh gọi chị, lại kêu bố kêu mẹ.
Hoắc Kiều thật sự cạn lời!
Cô ấy dồ dành xoa xoa mặt Lục u muốn đưa người về phòng, nhưng cánh tay vừa nhấc lên đã bị tóm lấy, cô ấy vừa giương mắt lên nhìn đã ngây người.
Là anh ấy!
Người đàn ông nhìn có vẻ cao quý lạnh nhạt, nhưng bàn tay nắm cổ tay Hoắc Kiều lại siết rất đau..
Hoắc gia rất có uy tín danh dự, ở nơi này phần lớn cũng là người quen.
Hoắc Kiều không thể làm gì mất mặt, cô ấy chỉ có thể hạ giọng: “Anh điên rồi! Buông tôi ra!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!