Trương Sùng Quang mỉm cười: “Đúng vậy! Anh với cậu ta đã hợp tác trong vài hạng mục trăm tỷ rồi, anh kết hôn mời cậu ta đến tham gia không phải là một việc bình thường sao? Nếu anh không mời cậu ta đến thì mới có vẻ kỳ lạ.”
Hoắc Tây có chút buồn cười.
Một tay cô cầm vô lăng, một tay chống má, dung mạo xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui không thể tả thành lời.
Cô cười khẽ: “Cậu chủ Trương Sùng Quang của chúng ta bình thường sẽ không nói nhiều như vậy. Trừ phi chột dạ.”
Trương Sùng Quang cúi đầu, ấn lên môi cô một nụ hôn.
Đúng là không có gì có thể lừa gạt được cô!
Anh tựa trán mình vào trán Hoắc Tây, giọng nói trầm thấp nhưng lại rất dịu dàng: “Em đi tìm bác sĩ tâm lý mà còn có thể học được mánh khóe đó? Còn dùng ở trên người anh, có đúng không?”
Ngữ điệu của anh rất thanh nhã, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe.
Lòng dạ đều bị anh câu dẫn.
Thật ra bọn họ đã làm hòa mấy ngày nay, ngoại trừ lần phát sinh quan hệ lúc trước, sau này họ vẫn không làm lại...Hoắc Tây đã hẹn bác sĩ tâm lý tốt nhất, kiểm tra hai ba lượt, nhưng mà Trương Sùng Quang không thể đi theo vào nên trị
liệu thế nào anh cũng không biết.
Mặc dù thân thể không tiếp xúc, nhưng tình cảm của bọn họ lại thăng hoa hơn rất nhiều.
Ban đêm Tiểu Hoắc Tinh vẫn ngủ ở giữa, chờ đứa nhỏ kia ngủ rồi, bọn họ. cách một đứa trẻ nắm tay nhau nói chuyện...Ánh mắt anh nhìn cô thường mềm mại như nước.
Lúc này, anh lại quyến rũ cô!
Hoắc Tây đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng trượt trên gương mặt anh tuấn gầy yếu, một lúc lâu sau nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Anh không thích?”
Anh năm lấy ngón tay không an phận của cô: “Đương nhiên là thích, nhưng mà chúng ta có lẽ bị muộn rồi.”
Hoäc Tây nhìn lại anh: “Nếu bây giờ chúng ta đi khách sạn, có lẽ sẽ không cần đến tìm bác sĩ tâm lý nữa.”
Những lời này chọc cho Trương Sùng Quang phát điên.
Hai người vẫn đang còn trong sân nhà, người giúp việc lui lui tới tới, rất có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng anh giống như có chút mất tập trung, cúi người đưa †ay vào trong quần áo cô...
Vừa hôn môi, vừa kiểm tra.
Trêu chọc một hồi thật lâu, hơi thở của Trương Sùng Quang hỗn loạn dính sát vào bên tai cô: “Em lại lừa anh!”
Dù cô không hề động tình nhưng anh vẫn không buông bỏ mà sờ sờ.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!