Không khí xơ xác tiêu điều, hai người đứng đối diện trong gió, lúc lâu sau anh nhìn cô khẽ hỏi: “Trước khi chia tay, vì sao lại nảy sinh quan hệ với tôi?”
Không khí có chút tế nhị.
Gió lạnh thối loạn mái tóc của Lục u, che khuất đi gần một nửa khuôn mặt cô, cũng làm mê loạn mắt cô.
Cô cụp mắt, che lại sự ấm ướt trong mắt của mình, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là vì không cam lòng đi, dù sao tôi cũng đã theo đuổi anh trong thời gian lâu như vậy, Chương Bách Ngôn… Lúc đó anh thật sự rất lạnh lùng.”
Cô tự chế nhạo mà cười, mà anh thì trừng mắt nhìn cô, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Cửa xe Land Rover màu đen đóng sầm lại.
Sau đó xe lao đi.
Có lẽ vì chạy quá nhanh, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai…Chương Bách Ngôn lái xe, anh nhìn thấy Lục u trong kính chiếu hậu, thấy bóng dáng của cô dần nhỏ đi, dần cách xa hơn.
Giống như năm đó, cô ngồi trên xe của Diệp Bạch, bỏ rơi anh.
Hóa ra, tình cảm thực sự có luân hòi.
Chương Bách Ngôn nghĩ anh nên cảm thấy vui sướng khi bỏ lại đứa con gái yêu quý của Lục Khiêm ở cửa nhà họ Lục…Anh nên sảng khoái mới đúng chứ, nhưng vì sao tay cầm vô lăng của anh lại đang run rấy?
Anh run rấy móc ra bao thuốc lá, nhưng bên trong trổng rỗng.
Đột nhiên còi ô tô vang lên, hóa ra là do anh đập lên nó.
Lục U ở phía sau đứng một hồi lâu, có lẽ là do người gác cổng thông báo nên trong vườn có người từ từ đi ra, không ai khác chính là Lục Khiêm.
Lục Khiêm chỉ thấy một cái đuôi xe, sau đó thì thấy con gái nhỏ của mình.
Lục u đứng ở đó, khóe mắt có vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng lau đi.
“Bạn trai mới? Cãi nhau à?”
Lục Khiêm đi tới, lau nước mắt cho con gái nhỏ: “Mẹ con nói con đi mua đồ Tết, bố đang buồn đây, hóa ra là sáng sớm tới đây hẹn hò, sao vậy? Cãi nhau à?”
Lục U lắc đầu, cô có chút nghẹn ngào: “Không phải! Là người từng quen trước đây thôi.”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu xa, giọng điệu kéo dài: “Là người từng quen à. Vậy nhất định là do
hắn ta không tốt, nên Tiểu Lục u mới không chọn hắn.”
Lục u vẫn lắc đầu, cô nhào vào trong lồng ngực của bố, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai ông ấy.
Lục Khiêm vỗ vỗ vai cô: “Nếu là bố không tốt, bố sẽ sẵn lòng thay con xin lỗi người ta…Không được khóc, mẹ con biết được sẽ đau lòng.”
Nước mắt Lục U lại chảy nhiều hơn.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!