Tuy nhiên, bên cạnh Chương Bách Ngôn, còn có Từ Chiêm Nhu.
Cô ta còn cầm một chiếc túi giấy trong tay, trong đó là một chiếc áo sơ mi nam, quần dài… Và cà vạt.
Chương Bách Ngôn vừa mới đi họp, nhân viên lề tân vô tình làm đố cà phê, nên anh phải thay quần áo. Nhưng vào lúc này này, Từ Chiêm Nhu cầm quần áo trong tay, tạo thành ý vị sâu xa.
Hơn nữa, anh đang bực bội, cát bay vào trong cổ.
Một mảng đỏ tím, cực kỳ giống dấu hồn.
Lục u lặng lẽ nhìn họ, cô không hiểu, cô và Chương Bách Ngôn chia tay nhiều năm như vậy, sau khi gặp lại, anh và Từ Chiêm Nhu cũng không chỉ một lần ra vào có đôi, thậm chí còn nói bọn họ đã đính hôn, bây giờ anh lại chất vấn cô trước mặt hôn thê của mình, vậy nghĩa là gì?
Lục u nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Đến tuối này thì nên kết hôn, không phải sao?”
Vừa nói xong, trong mắt Chương Bách Ngôn lướt qua một tia hung ác.
Anh nhìn chằm chằm Lục u.
Từ Chiêm Nhu bên cạnh cảm thấy anh mất bình tĩnh thì không khỏi nhắc nhở: “Bách Ngôn.”
Chương Bách Ngôn vẫn nhìn chằm chằm Lục u, một lúc lâu sau, anh chợt cười khẽ, nói: “Cũng đúng, đến tuổi này nên kết hôn! Là người tên Diệp Bạch kia sao?”
Diệp Bạch?
Hoắc Minh châu bên cạnh cũng nhận ra, đó không phải là Lão Bạch sao, lúc trước thích Tiếu Huân nhà bà… Sau đấy cậu ấy rất thân với Lục u, nhưng bây giờ họ chỉ coi như bạn thân, không liên quan gì đến hòn nhân! Dù vậy bà vẫn cảm thấy con người Diệp Bạch khá tốt.
Hơn nữa, từ nhỏ đến giờ Hoắc Minh Châu đơn thuần, nhưng bà không ngốc.
Người trẻ tuổi trước mặt, dáng dấp thanh cao, rất đàng hoàng… Nhưng ánh mắt quá đen tối, có vẻ môi trường trưởng thành không quá khỏe mạnh, và cách cậu ta nhìn Lục u như muốn ăn thịt con bé!
Cậu ta… Hẳn là người năm đó yêu đương với LụcU!
Hơn nữa, Lục u bị tốn thương sâu sắc.
Lúc này người đàn ông này cũng có bạn gái rồi mà còn trêu chọc Lục U nhà bà, đương nhiên Hoắc Minh châu sẽ che chở con, vì thế bà khẽ
mỉm cười: “Cậu đây là Tổng Giám đốc chương nhỉ! Tôi hay nghe Lục Thước nhắc đến cậu, hôm nay gặp đã thấy thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!… Đúng rồi, đây là bà Chương đúng không! Hai người rất xứng đôi.”
Bà cố tình xuyên tạc, đế Chương Bách Ngôn khó giải thích, càng không thể dây dưa.
Mà Từ Chiêm Nhu bên cạnh càng không định giải thích.
Hoắc Minh châu cười thật sâu: “Nếu hai người từng có kinh nghiệm kết hôn rồi, không thì cho chúng tôi một lời khuyên, nên chọn bao nhiêu của hồi môn thì tốt? Tôi với Lục u nhìn trúng mười cái, nhưng nghe nói sáu thứ cũng tốt… Đúng là phiền não!”
Từ Chiêm Nhu nhìn nhãn hiệu.
Vàng khối, Hermes bằng vàng, thật sự đắt tiền.
Nếu mua sáu thứ, ít nhất cũng hơn một trăm triệu, riêng cái này đã hơn một triệu, cô ta không tin nhà Lục u nhiều tiền như vậy, vì thế cô ta tiến lên cố ý chọn vài món đắt nhất: “Sáu thứ này nhìn rất đẹp.”
Nói xong, cô ta nhìn Hoắc Minh châu và Lục u.
Đợi hai người xấu mặt trước Chương Bách
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!