Trương Sùng Quang nâng cằm cô, nghiêng người về trước hôn cô.
Anh lấm bẩm: “Hoắc Tây, em thật sự khiến người thất bại lại thỏa mãn.”
Cuối cùng không nhịn được nữa, họ lại làm thêm một lần.
Sáng hôm sau, khi Hoắc Tây thức dậy, Trương Sùng Quang đã không còn ở trên giường.
Bên gối không có hoa hồng, mà có thêm một chiếc lá phong.
Gần Tết, lá phong đỏ rực như lửa.
Hoắc Tây nhặt chiếc lá phong ấy lên, dịu dàng nhìn chăm chú, Trương Sùng Quang từ ngoài cửa bước vào, trên tay bưng mâm đồ ăn… Hoắc Tây ngồi dậy, vừa lên tiếng đã thốt lên câu ngả ngớn: “Tối qua làm tận bốn lần, mà vẫn dậy được, Tống Giám đốc Trương ởtuối này rất được nha?”
Trương Sùng Quang cũng không nhường cô: “Hình như người tối qua chủ động, là luật sư Hoắc! Anh lo em không dậy nổi, nên cố ý giao bữa sáng đến tận phòng ngủ, em có hài lòng với phục vụ sau không?”
Hoắc Tây nhìn trên tủ đầu giường, lọ bôi trơn mới mở kia, đã dùng hết hơn nửa.
Mặt cô không khỏi nóng ran.
Phụ nữ đấu võ mồm với đàn ông, không thể nào có lợi.
Hoắc Tây đứng dậy, rửa mặt qua loa, sau đó ăn cơm với Trương Sùng Quang trong trong khách, đang ăn giữa chừng, anh dừng lại nói: “Trước khi đi đăng ký, có một chuyện phải làm.”
Hoắc Tây nhìn anh: “Sao thế?”
Trương Sùng Quang nói: “Đầu tiên, anh
muốn đến viếng Bạch Khởi, thứ hai, chúng ta nên đối tên cho Tiếu Hoắc Tinh, đối thành Hoắc Tâm thì hay, đặt là Hoắc Tinh… Cái nhà này luôn xảy ra chuyện.”
Hoắc Tây bật cười: “Không ngờ luôn, anh mê tín vậy sao.”
Trương Sùng Quang nhéo mũi cô: “Thà tin có còn hơn không tin.”
Hoắc Tây suy nghĩ một lúc lâu, cô nói: “Đối thành Hoắc Tâm cũng hay! Nhưng Trương Sùng Quang này, anh không muốn biết Hoắc Tinh mang ý nghĩa gì sao?”
Trương Sùng Quang nhớ về Bạch Khởi, bầu trời đầy sao, vang vọng trong lòng.
Vì thế Tống Giám đốc Trương chỉnh lại cố áo áo sơ mi, tự phụ nói: “Không cần giải thích.”
“Vậy anh thiệt rồi.”
Thật ra Trương Sùng Quang nửa biết nửa đoán, nhưng anh không chắc chắn… Nhìn cô một hồi lâu vẫn quyết định bỏ qua, nhỡ đâu có liên quan đến Bạch Khởi thật, anh cũng khó trả lời.
Hoắc Tây cũng không ép anh.
Đến chiều, bọn họ dẫn Tiếu Hoắc Tinh đi sửa tên, đối thành Hoắc Tâm.
Nhưng thực thần kỳ, ngay sau khi sửa lại tên, tối đến Tiểu Hoắc Tinh bị cộc đầu, sáng hôm sau
không hiểu sao lại bị nước sôi bắn vào, bắp chân trắng nõn bị bỏng một vết lớn, sau khi đưa đến bệnh viện, Hoắc Minh cực kỳ đau lòng, chỉ vào hai vợ chồng nói: “Để tên Hoắc Tinh đang yên đang lành , mà phải đổi thành Hoắc Tâm, thôi đi! Hai người dừng ngay lại, Tiếu Hoắc Tinh của chúng ta đã làm gì chứ?”
Tiếu Hoắc Tinh khóc hu hu: “Đau… Đau…
Tinh Tinh đau.”
Hoắc Minh vội vàng bế cô bé lên dỗ dành.
Khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại, mái tóc màu trà xoăn, nhìn thế nào cũng đáng yêu và đáng thương.
Người bố lập tức mềm lòng.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!