Mồ hôi lạnh dần, trong xe tĩnh lặng, chỉ còn
tiếng thở nhẹ của nhau.
Trương Sùng Quang bình tĩnh lại một lát, nhấm nháp lại dư vị, sau đó cúi xuống nhẹ hỏi người phụ nữ trong lòng: “Anh mặc quần áo cho em nhé?”
Hoắc Táy cũng mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, nhưng cô cũng nghĩTiểu Hoắc Tinh cần phải được chăm lo, vì thế khẽ ừ một tiếng… Vừa cử động, mặt lại bị anh giữ lại, đặt xuống một nụ hôn trân trọng.
Cô không khỏi hôn lại anh.
Hôn nhau hồi lâu, giọng nói Trương Sùng Quang khàn khàn hỏi: “Em có sao không?”
Thật ra anh muốn hỏi cô, có cảm giác không, nhưng lại không thể thốt lên. Ngay cả vợ chồng quấn quýt nhất, cũng sẽ có nhiều lúc khó mở lòng, nhiều khi đó là chuyện chăn gối.
Hoắc Tây ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nói: “Có chút cảm giác.”
Trương Sùng Quang cấn thận hôn cô.
Cô nhận nụ hôn ấy, nhỏ giọng nói: “Còn anh, anh thấy thoải mái không?”
“Rất thoải mái!”
Người đàn ông nói vậy, sau đó giúp cô mặc quần áo, rồi anh mặc đồ… Cuối cùng anh vặn nấp cái lọ nhỏ rồi, nhét vào túi quần: “Nhãn hiệu gì thế,
cũng tốt đấy.”
Hoắc Tây:…
Vào nhà anh muốn bế cô đi, Hoắc Tây vỗ tay anh: “Mệt như vậy rồi, anh có làm được không?”
Trương Sùng Quang cười khẽ, bế cô vào thang máy.
Về phòng, Hoắc Tây đi tắm trước, Trương Sùng Quang chợt nhớ chưa lau chùi trong xe, ngày mai nếu người giúp việc vào gara thấy, Hoắc Táy sẽ tức giận, vì thế anh lại xuống lầu dọn xe sạch sẽ.
Khi quay lại, Hoắc Tây đã tắm xong, cô đang ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.
Anh vòng ra sau ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, lưu luyến ngửi, nhẹ giọng nói: “Nên huấn luyện Tinh Tinh ngủ một mình rồi! Anh thật sự muốn nếm thử em trên giường.”
Hoắc Tây đưa tay, ôm cổ anh từ phía sau.
“Giờ mới biết, anh giỏi nói tục tĩu như vậy… Vừa nãy anh cũng rất hăng hái.”
Trương Sùng Quang khẽ cười.
Một lần làm sao đủ, bọn họ xa nhau hai năm, dù ham muốn nhưng anh vẫn bận tâm đến Hoắc Táy, cô không có nhiều cảm giác, anh không thể chỉ lo phóng túng với hưởng thụ của mình, anh muốn cô cũng có được niềm vui mà đáng ra một
người phụ nữ phải có.
Ôm một lát, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Đi tắm rửa đi, hửm?”
Trương Sùng Quang vùi mặt lên cổ cô, lưu luyến hôn lên, hồi lâu sau mới vào phòng tắm.
Tắm xong, ban đầu anh định mặc quần dài đế che chân trái, nhưng sau đó nghĩ lại, anh vứt quần dài sang một bên và mặc áo choàng tắm vào.
Chiếc áo choàng tắm dài đến đầu gối không che chắn được nhiều, những vết sẹo gớm ghiếc ấy sẽ lộ ra trước mặt Hoắc Tây.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!