Lục u nói xong, cô không khỏi khẽ chớp mắt.
Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm cô bé.
Có lẽ chính bản thân Lục u cũng không biết rằng mỗi khi cô nói dối sẽ có thói quen chớp mắt… Bây giờ cò đang nói dối sao?
Từ Chiêm Nhu cười nhạt, đang định nói gì đó thì có người ôm lấy eo cô ta.
Cô ta đứng rất gần với Chương Bách Ngôn, cô ta nghe thấy người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng: “Chúng tôi sắp đính hôn, cô sẽ đến chứ?”
Khi nói lời này, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của Lục u, không buông tha bất kỳ sự thay đổi nào trong biểu cảm của cô.
Môi Lục u run rấy.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của bản thân: “Tôi không chỉ đến mà tôi còn sẽ tặng một phong bì màu đỏ thật lớn. Trong tương lai, khi hai người kết hôn và sinh con, cũng sẽ nhận được bao lì xì của tôi.”
“Tôi có nói khi kết hôn và sinh con sẽ mời cô
sao?”
Lời nói của chương Bách Ngôn mang sự chế giễu: “Cô Lục, ngoài việc là bạn học cũ, quan hệ của chúng ta tốt đến mức thế sao?”
Ánh mắt Lục u tràn ngập hơi nước.
Cô biết Chương Bách Ngôn đang cố ý làm cô xấu hố, hoàn cảnh này, đúng là rất xấu hổ, nhưng vậy thì sao chứ, cô đã trải qua chuyện gian khổ nhất rồi, còn sợ bây giờ sao.
Lục u cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Đúng vậy, chỉ là những người quen trong quá khứ, thật sự không cần phải qua lại.”
Cô dừng lại và nói: “Tôi còn có hẹn, xin lỗi không tiếp được hai người, trước tiên chúc hai người… Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Cô vẫn cực kỳ cá tính…
Lúc cô đi ngang qua bọn họ rồi lên lầu, Chương Bách Ngôn vẫn cứ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, ngay cả cơ mặt cũng khẽ run.
Một lúc lâu sau, anh ta vẫn không rời mắt khỏi bóng cò, cũng không quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh.
“Anh vẫn không quên được cô ây.”
Từ Chiêu Nhu khẽ nói, lúc này, Chương Bách Ngôn đã buông tay và lùi sang một bên.
Từ Chiêu Nhu chịu đựng hết lần này đến lần
khác nhưng vẫn không thể nhịn nối nữa: “Anh sẽ không trách tôi tự quyết định, làm cho cô ấy hiểu lầm chứ. Bách Ngôn, tôi chỉ nghĩ cô ấy đã ảnh hưởng đến anh quá nhiều, anh rất vất vả mới đến được ngày hôm nay, anh không nên ở bên một người tham phú phụ bần như vậy, chỉ cần tôi nghĩ đến việc lúc đó cô ấy gần như hủy hoại anh, tôi đã…”
Cô ta không thể nói tiếp vì Chương Bách Ngôn đã ngắt lời.
“Đỉ thay váy đi, cái này không vừa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!