Anh quay đầu định hỏi gì đó nhưng Hoäc Tây đã ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Zalo.
Hình đại diện của đối phương là một người đàn ông trẻ. Trương Sùng Quang lại thấy hơi chua. Sau đó, họ không nói gì nữa, chiếc RV màu đen chạy êm trên đườn
lúc sau thì có thể cảm nhận được tài xế đang cố tình thả chậm tốc độ, Tây không lầm thì ông ấy thậm chí còn lượn quanh bờ sông thêm một vòng.
Hoắc Tây nghĩ: Nhạt nhẽo thật.
Cô gõ lên ghế trước, nói: “Còn lượn nữa thì tám giờ mới được ăn tối đấy.”
Phía trước là Lão Triệu.
Lão Triệu là một người kỳ cựu trong nhà họ Hoắc, có thể coi là đã nhìn Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lớn lên, sau khi bị vạch trần, ông ấy chỉ xoa đầu cười ha ha nói: “Hôm nay là đêm Giáng sinh, tuyết rơi dày lắm, cậu chủ và cô hai bây giờ đều đang độc thân mà, chỉ bằng cứ miễn cưỡng ở bên nhau qua mùa này đi... Chú hứa sẽ không nói ra đâu, cũng sẽ không nhắc đi nhắc lại, yên tâm, sẽ không ai biết đâu."
Hoắc Tây: .. Trương Sùng Quang: ...
Cuối cùng Trương Sùng Quang cũng lên tiếng: "Về nhà đi! Mọi người đều đang đợi chúng ta ăn tối!"
Lão Triệu vẫn có lời muốn nói: “Ôi, còn trẻ vậy mà lại không có cuộc sống riêng thì sao mà được? Ai nấy đều hiểu cả mà, vừa tiện lợi vừa an toàn... Phía trước có một khách sạn năm sao, thức ăn ngon, giường cũng êm."
Càng nói càng trở nên đen tối.
Trương Sùng Quang cười lạnh một tiếng: "Chú Triệu bây giờ cũng hay thật đó, nhưng Hoắc Tây đã có bạn trai rồi, không cần lo cho cô ấy."
Lão Triệu trả lời một cách tự nhiên: “Chú lo cho cậu kia kìa! Cô hai thì có tật xấu gì đâu.”
Trương Sùng Quang tức đến nỗi không thèm để ý đến ông ấy.
Lão Triệu cười ha ha, ông ấy rất hài lòng.
Bóng tối nhấn chìm cả thành phố, cũng nhấn chìm cả chiếc xe của họ. Phố mới lên đèn.
Trong xe tối om, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn bên ngoài mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
'Cạch một tiếng, xe chết máy.
Trương Sùng Quang cau mày: 'Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại chết máy rồi?"
Lão Triệu vừa mở cửa xe vừa nói: "Trời lạnh, chiếc xe này cũng già như chú rồi, chịu khổ không nổi nên đình công thôi, để chú xem xem!"
Hoäc Tây định xuống xe nhưng lại bị Trương Sùng Quang ngăn lại: 'Đã cởi áo khoác ra rồi, ngồi trên xe đợi đi."
Anh bước xuống đi tới đầu xe, kiểm tra cùng với lão Triệu.
Lão Triệu mở nắp mui xe ra, sau khi kiểm tra một lượt thì nói: "Không được. rồi, chắc phải thay động cơ."
Ông ấy nhìn trời rồi lại nhìn về phía trước: “Cũng gần tới nhà rồi, đi bộ khoảng mười lăm phút là tới, cậu Sùng Quang... Hay là hai đứa về đi, chú ở lại đây đợi xe kéo tới, trời lạnh, lát nữa trong xe cũng không còn máy sưởi, cóng đấy."
Trương Sùng Quang nhìn ông ấy bằng ánh mắt sâu thẳm.
Lão Triệu cười ha ha.
Trương Sùng Quang đi đến phía sau xe, mở hé cửa ra một chút, cúi người nhìn Hoäc Tây: “Xe hỏng rồi, chúng ta đi bộ về đi.”
“Không chạy được à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!