Trương Sùng Quang lập tức đứng dậy, khoác áo ngủ lên, đỡ vách tường từ từ đi xuống tầng, thế nhưng anh không nhìn thấy Hoắc Tây mà chỉ nhìn thấy mấy thanh niên mặc đồng phục của công ty chuyển nhà, chuyển một đống hành lý to nhỏ vào phòng khách, vẻ mặt của người giúp việc rất khó xử, chỉ có thể đi loanh quanh.
Trương Sùng Quang đi xuống, cuối cùng chị Ngô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chị nói: “Ông chủ, không biết sao những thứ này lại được gửi tới đây, tôi hỏi là ai gửi cũng không biết rõ quy định lắm, ngài xem phải xử lý thế nào?”
Trương Sùng Quang nhìn đống va li hành lý này, mặc dù rất khiêm tốn nhưng vẫn có thể nhận ra được đây toàn là hàng hiệu.
Không cần phải nói, những thứ này là Hoắc Tây gửi tới.
Cuối cùng thì cô muốn làm cái gì?
Trương Sùng Quang lấy ví từ chiếc cặp táp trên bàn trà ra, rút ra khoảng mười triệu, đưa cho nhân viên của công ty chuyển nhà: “Trả những thứ này về giúp tôi!”
Người làm thuê sao có thể không thích tiền?
Nhưng những người đó đều đã nhận được lợi ích từ Hoắc Tây, bọn họ không dám kiếm tiền từ cả hai bên, vì vậy bèn nói: “Anh Trương, chúng tôi không thể quyết định được chuyện này, cô Hoắc nói để những thứ này lại đây, nếu anh thấy không vừa ý có thể vứt đi. Bây giờ đồ đạc đều đã được chuyển đến hết, anh ký một chữ, chúng tôi cũng có thể cho người ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Trương Sùng Quang tức giận tới mức suýt chút nữa thì tắc thở.
Toàn bộ mánh khóe lưu manh kia của Hoắc Tây đều dùng để đối phó với anh đúng không!
Anh không tranh luận với những người này, nhận lấy bút ký xoẹt xoẹt mấy chữ, đợi tới khi người đã đi rồi anh mới gọi cho Hoắc Tây, thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không có người nhận máy.
Một năm này, tính tình của Trương Sùng Quang cũng đã bị mài đi kha khá.
Thế nhưng lúc này, anh thực sự vô cùng tức giận.
Gọi đi gọi lại cho Hoắc Tây hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đợi được đến khi cô nghe máy, giọng cô thản nhiên: “Có việc gì sao?”
Có việc gì sao?
Ánh mắt Trương Sùng Quang đảo qua đống hành lý, giọng điệu hạ xuống rất nhẹ: “Cô chuyển đống hành lý này tới đây là có ý gì? Tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không cần cô thương hại, cũng không cần cô phải báo đáp, mọi chuyện giữa chúng ta đều đã qua rồi, từ nay về sau đường ai nấy đi, không còn
quan hệ gì với nhau nữa!”
“Hoắc Tây, cô dọn những thứ này đi đi.”
Bên kia, Hoắc Tây im lặng trong chốc lát, bỗng cười khế thành tiếng: “Không thể dọn đi được! Trương Sùng Quang, nếu anh cảm thấy vướng víu thì ném thẳng đi đi”
“Cô tưởng tôi không dám chắc?”
“Đương nhiên... Anh dám! Anh làm đi!”
Hoắc Tây dứt lời liền ngắt máy, âm thanh tút tút kéo dài truyền đến từ điện thoại, Trương Sùng Quang nhìn điện thoại, rất muốn mắng người.
Một lát sau, điện thoại bị ném lên sô pha, anh chỉ vào đống hành lý, nói với người giúp việc trong nhà: “Ném những thứ này đi cho tôi!”
Người giúp việc nào dám, ấp úng nói: “Nhưng mà những thứ này đều là đồ của bà chủ, nếu ném thật, bà chủ... sẽ không vui.”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website