Đợi cô uống xong, anh lại lấy hộp thuốc y tế băng bó tay cho cô.
Lúc quấn băng không tránh được việc da thịt tiếp xúc, anh nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, cảm thấy cô ốm hơn trước. Trương Sùng Quang nhỏ giọng lầm bầm: "Anh ta chăm sóc em kiểu gì vậy?”
"Anh nào?" Hoắc Tây hỏi anh.
Đột nhiên Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn, bốn mắt chạm nhau, một lúc sau anh mới mở miệng: "Không phải em có bạn trai sao? Anh thấy hai người đứng cạnh khá hợp đấy."
Hoắc Tây không phủ nhận, đợi anh quấn băng xong thì rút tay lại.
Cô dựa lưng vào ghế, im lặng ngồi không lên tiếng.
Trương Sùng Quang cũng vậy.
Bên trong xe khá tối, thỉnh thoảng đèn xe phía đối diện rọi vào trong xe, chiếu vào khuôn mặt hai người... lúc sáng lúc tối.
Không ai thấy được vẻ mặt của đối phương.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Trương Sùng Quang quay sang nói: "Xuống xe đi! Bác sĩ sẽ quấn băng cho em kỹ hơn."
Tài xế và thư ký Tần đều xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại Hoắc Tây và Trương Sùng Quang. Hoắc Tây ngồi yên, lúc Trương Sùng Quang định gọi cô lần nữa thì cô mở miệng: "Trương Sùng Quang, đau không?”
Khi nằm một mình ở bệnh viện chịu phẫu thuật, đau không?
Khi em bỏ đi, không thể cử động bị bắt ở lại phòng bệnh, đau không?
Khi ngồi trên xe lăn thấy em, đau không?
Khi Hoắc Tây hỏi câu này, giọng nói cô trở nên run rẩy, thậm chí... cô còn muốn vuốt ve bên chân bị thương của anh. Cô muốn nhìn xem vết thương của anh nghiêm trọng cỡ nào.
Cả người Trương Sùng Quang căng cứng.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!