“Lão Bạch, chúng ta đi thôi!”
Diệp Bạch trừng mắt nhìn Chương Bách Ngôn một cái, đuổi theo Lục u, anh ta quen tay đặt lên bờ vai mỏng manh của cô… Lục u không kháng cự, cuối cùng gần như dựa vào trong lòng anh ta.
Dáng người nhỏ bé dựa vào vòng tay rộng rãi, trông vừa thân mật lại xứng đôi.
Chương Bách Ngôn nhìn bóng lưng bọn họ, không nói lời nào.
Gặp lại Diệp Bạch khiến anh nhớ lại khi Lục u chia tay, cô nói với anh rằng bọn họ không có khả năng, cô nói Diệp Bạch theo đuổi cô đã lâu, cô nói cô muốn chọn con đường dễ dàng.
Trớ trêu thay, tiểu công chúa nhà họ Lục thành phố c lại đầu hàng trước đồng tiền.
Từ Chiêm Nhu đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ thoáng đi, thời đi học cô ấy đã rất thông minh, tôi nghe người khác nói cô ấy luôn thích chơi với đàn ông giàu có, e là anh Diệp đây cũng chỉ là một trong số đó. Bách Ngôn, mấy năm nay anh vẫn luôn độc thân, người khác không biết nhưng tôi biết, dù trong tối hay ngoài sáng anh vẫn đang đợi Lục u… Nhưng anh cũng thấy, cô ấy không đáng.”
Sắc mặt Chương Bách Ngôn không vui: “Trợ lý Từ, cô vượt quá giới hạn rồi!”
Mỗi khi anh gọi cô ta như vậy, tức là anh đang rất không vui, Từ Chiêm Nhu định nói gì, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Trên chiếc Land Rover đen của Diệp Bạch, Lục u ngồi khóc lóc trên ghế phụ, cô đã rút ra ít nhất hai mươi tờ khăn giấy.
Diệp Bạch chống tay nhìn cô: “vẫn thích cậu ta sao? Đã bao năm rồi mà?”
Tuy thằng nhóc kia trông giống chó hình người, nhưng hiện giờ cũng đã qua thời hoàng kim, hơn nữa… Hiện giờ tiền đồ càng thăng tiến, toàn thân đều toát ra khí chất của giới thượng lưu.
Người như vậy, Lục u muốn tìm, đào ra được hẳn một rổ.
Diệp Bạch hụt hẩng nói: “Cậu ta tốt hơn anh chỗ nào chứ?”
Mũi Lục u đỏ bừng, cô kiềm chế hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Môi đỏ hơi nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ấy tận tâm hơn anh.”
Diệp Bạch càng hụt hẫng: “Bây giờ cậu ta tận tâm nhất, cũng chỉ là đối với người phụ nữ bên cạnh! Anh vẫn nhớ lúc ấy cô ta đã làm rất nhiều trò bấn thỉu với em, đã thế thằng đó còn giữ cô ta bên cạnh, có ghê tởm không cơ chứ!”
Lục u không nói nữa.
Bởi vì Diệp Bạch nói đúng hết, cô nghĩ, thật ra ngay cả khi không có Từ Chiêm Nhu, cô và Chương Bách Ngôn cũng không thế… Bọn họ đã được định sẵn chỉ có duyên chứ không có phận.
Như bây giờ, đã là tốt lắm rồi.
Lục u bình tĩnh lại, cô không ngồi lại xe Diệp Bạch, mà nhảy xuống: “Tôi phải đưa chút đ’ô cho
anh Sùng Quang, Lão Bạch, anh về nhà trước đi.”
Sao Diệp Bạch yên tâm được?
Anh ta móc hộp thuốc ra, châm một điếu, buồn bã nói: “Lên xe! Hôm nay đến đâu anh cũng sẽ đưa em đi.”
Thực ra Lục U biết tâm tư anh ta.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!