Hoắc Tây lái xe rời khỏi khách sạn.
Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vô lăng, cô cảm thấy mình rất bình tĩnh, nhưng tầm mắt lại nhoè đi.
Hoá ra, là nước mắt.
Hoá ra, cô vần sẽ khóc vì Trương Sùng Quang…
Lý trí nói cô dừng lại ở đây, nhưng làm sao một con người có cảm xúc lại có thể khống chế được cảm xúc của mình, Hoắc Tây sợ xảy ra chuyện nên đỗ xe bên lề đường.
Sau khi tắt máy, đôi tay cầm vô lăng của cô run rẩy.
Phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập phía trước, đường phố sôi động như vậy… Nhưng tình yêu của Trương Sùng Quang lại khiến cô phải cô đơn suốt đời.
Trách ai được!
Nên trách lúc trước chính cô đã mang anh về, nên trách lúc ấy đã chấp nhận anh, nhưng cô không ngờ đến kết thúc, cô lại không thể hoàn toàn bước ra, có lẽ cả đời này cô không thể chấp nhận người khác, nhưng Trương Sùng Quang đã có người yêu mới.
Hoắc Tây cảm thấy cô không nên bận tâm, bọn họ đã là quá khứ rồi.
Nhưng tạm thời cô không làm được.
Cô ngồi trong xe khoảng nửa tiếng, đợi tâm trạng ổn định mới lái xe đi, lúc này trời đang mưa lất phất, đường cái trơn trượt… Mãi láu sau cô mới lái xe về nhà họ Hoắc.
Hoắc Tây không mở ô mà mở cửa xuống thẳng xe.
Nước mưa làm ướt áo khoác gió của cô, nhưng cô không bận tâm, đi thẳng đến đại sảnh.
Người giúp việc vô cùng sốt ruột theo sau.
Hoắc Minh đang ngồi xem tin tức tài chính trên thời sự, nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên thì thấy Hoắc Tây ướt sũng, quần áo vẫn đang nhỏ nước!
Hoắc Minh tắt TV, nói với người giúp việc theo sau: “Cũng không mở nổi cái ô giúp nó! Một đứa thì mất hồn, cô cũng không linh hoạt hơn à.”
Người hầu nhỏ giọng nói: “Cô chủ đi quá nhanh.”
Hoắc Tây cởi áo khoác, khẽ nói: “Bổ, con không sao!”
Hoắc Minh nhớ lại tin tức vừa rồi, họ nói… Sùng Quang có bạn gái, nơi truyền ra tai tiếng chính là nơi Hoắc Tây đến hôm nay, có lẽ hai
người đã gặp nhau.
Lúc này rồi mà còn cãi bướng nói không sao đâu!
Người lý trí mà còn dầm mưa à!
Hoắc Minh cảm thây, bọn họ là oan gia, đời này đều là yêu hận.
Sùng Quang tìm bạn gái, ông không tin, nhưng ông nghĩ không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện tình cảm của con, rõ ràng Sùng Quang không muốn níu kéo Hoắc Tây, muốn cho con bé bắt đầu cuộc sống mới, bọn họ đã đi đến nước này, Hoắc Minh cảm thấy không nên phá vỡ.
Ông than nhẹ: “Nhanh lên lầu tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”
Hoắc Tây khẽ dạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!