Bàn tay Hoắc Tây bị anh nắm đau.
“Trương Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang sực tỉnh, anh ngước mắt nhìn Hoắc Tây, nhìn giọt nước mắt bên khóe mắt cô mà lẩm bấm: “Xin lỗi!”
Nói rồi, anh buông cô ra.
Hoắc Tây lùi lại một bước, nói nhỏ: “Khuya rồi, anh về phòng ngủ đi!”
Trương Sùng Quang không đồng ý: “Tôi muốn ở lại đây.”
Hoắc Tây không nghĩ nhiều: “Chán anh lại bị đau sao? Nghỉ ngơi sớm đi…”
Cô chưa nói xong đã bị Trương Sùng Quang ngắt lời.
Anh hỏi cô: “Bởi vì chân tôi đau, nên tôi không có tư cách ở lại đây phải không? Bởi vì chân tôi đau nên trong mắt cô, tôi chính là một thằng phế vật phải không?”
Cơn tức giận bùng phát một cách khó hiểu, nói xong anh cũng thấy hối hận.
Anh đã hứa với Hoắc chấn Đông sẽ chăm sóc Hoắc Tây đến hết đời, vậy mà trong thoáng chốc anh lại quát cô.
Anh thở hổn hển xin lỗi: “Xin lỗi, Hoắc Tây.”
Hoắc Tây cũng không đế ý nhiều, vì bọn họ thật sự không liên quan đến nhau, nên lẽ ra họ không cần phải quá cấn thận như vậy, không cần phải dỗ dành người khác.
Hoắc Tây cười nhẹ: “Không sao! Nếu anh muốn ở lại, tôi bảo người giúp việc mang tới cho anh một tô bún.”
Trương Sùng Quang khàn giọng đồng ý.
Ngay sau đó anh muốn nói gì đó với cô đế làm dịu bầu không khí, nhưng Hoắc Tây đã đi sang bên kia thêm ít tiền giấy vào chậu, ánh lửa phản chiếu màu hồng nhạt lên mặt cô.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau vài mét, nhưng đó là khoảng cách mà người ngồi trên xe lăn như anh không thể nào vượt qua.
Trương Sùng Quang siết chặt tay.
Một lát sau, người giúp việc đã đến, nhẹ giọng gọi anh: “Cậu chủ Sùng Quang! Cậu chủ Sùng Quang…”
Hoắc Tây ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh.
Môi cô mấp máy, vốn định khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn không cất thành lời.
Ngày hôm sau, lề tang kết thúc.
Từng người nhà họ Hoắc bận rộn với công việc của mình, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang
đã không gặp nhau mấy ngày, có lẽ là ảo giác của cô, thậm chí họ cũng ít liên lạc qua con cái, anh thường dùng điện thoại cố định trong nhà để trò chuyện với con.
Hoắc Tây không thế nói là tổt, cũng không nói là xấu.
Cô nhớ lại hôm đó anh nói với cô, anh có bạn gái… Nhưng tại sao ánh mắt cô bạn gái anh đêm đó nhìn cô lại u ám như vậy!
Hoắc Tây không rõ, cũng không nghĩ đến.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!