Trương Sùng Quang là người gần nhất.
Tận mắt nhìn ông cụ kính yêu qua đời, trên khuôn mặt là sự bình yên … Thật lâu sau anh mới chớp mắt, nhận ra Hoắc Chấn Đông đã thật sự ra đi.
Ông cụ thiên vị Hoắc Tây nhất, đã đi rồi.
Có lẽ, là đế đoàn tụ với người vợ thân yêu.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, Trương Sùng Quang vội vàng lau đi, bởi vì người ta nói không thể để nước mắt rơi trên người đã khuất, Trương Sùng Quang không tin vào linh hòn người chết, lúc này lại rất kiêng kị.
Người nhà họ Hoắc đều quỳ xuống, Hoắc Minh bắt đầu dùng khăn ấm lau người cho bố, rút ống dụng cụ ra… Bầu không khí vô cùng u buồn.
Trương Sùng Quang ngơ ngác, anh vịn tay vào thành ghế xe lăn tay đứng dậy.
Khi quỳ xuống, chân trái đau nhức nhối.
Nhưng lúc này, nỗi đau mất đi người thân đã vượt lên trên nỗi đau thể xác… Trương Sùng Quang chậm rãi quỳ xuống, ngón tay anh run rấy nắm lấy bàn tay Hoắc Chấn Đông, lòng bàn tay đã từng ấm áp giờ chỉ còn lạnh lẽo.
Nhà họ Hoắc là gia dinh quyền thế nhiều đời, xưa kia khi ai đó trong gia đình ra đi, họ không thể làm qua loa.
Linh đường nằm trong biệt thự nhà họ Hoắc, người đến viếng rất đông, từ người nối tiếng thành phố B đến nhân viên tập đoàn Hoắc Thị, tống cộng hơn một nghìn người. Vợ chồng Hoắc Minh bi thương quá độ, nên mọi việc đều do chị em Hoắc Tây và Hoắc Doãn Tư xử lý, chỉ trong mấy ngày họ đã gầy đi trông thấy.
Đêm qua trên núi, con cháu nhà họ Hoắc thay phiên túc trực bên linh cữu.
Hơn nửa đêm, Hoắc Doãn Tư trở về phòng ngủ trên lầu, vừa nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát thì An Nhiên bưng bữa khuya vào, là một bát bún.
An Nhiên ngồi bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu nhẹ giọng nói: ‘Ăn bát bún rồi hẵng ngủ!”
Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại.
Mấy ngày nay cậu thật sự mệt mỏi, cậu đan mười ngón tay với vợ, thật lâu sau mới lấm bấm: “Muộn thế này thì đừng làm, anh không đói.”
Sao An Nhiên lại không biết cậu ăn không vào chứ.
Cô nghiêng người về phía chồng, giọng nói
mềm mại: “ít nhất cũng phải ăn chút gì đi, ngày mai cũng bận lắm! Chị Hoắc Tây còn phải chăm con, phần lớn phải dựa vào anh đấy!… Doãn Tư?”
Hoắc Doãn Tư thả lỏng một lát, vổ tay cô.
Cậu ngồi dậy, nhận lấy đôi đũa trong tay An Nhiên, cười nhẹ: “Được rồi, ăn bún! Nghe lời Tổng Giám đốc An.”
An Nhiên cũng mỉm cười nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!