Trương Sùng Quang nhìn tin nhắn đã được gửi đi.
Trong lòng bỗng có chút hối hận, nhưng lại hình như cũng không hối hận lắm… Anh không rõ tương lai của anh và Hoắc Tây sẽ đi về đâu, nhưng hiện giờ anh phải kiêng dè cảm xúc của bọn trẻ.
Anh đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình và phớt lờ bọn nhỏ quá lâu rồi.
Có điều anh cũng biết điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là một ngày nào đó Hoắc Tây sẽ phát hiện ra sự thật về cái chân què của anh, anh không rõ đến lúc đó cô sẽ phản ứng ra sao, nhưng Trương Sùng Quang nghĩ đã đến lúc anh phải đưa ra lựa chọn. Lúc trước anh quyết định buông tay cô, vậy thì phải thật sự buông bỏ hoàn toàn, không có lý do gì phải trói buộc cô cả đời vì chân anh.
Thư ký Tân nhận ra tâm trạng của anh không tốt, đoán được là chuyện gì đó liên quan đến Hoắc Táy.
Cho nên sau khi để bác sĩTrịnh xử lý xong xuôi, cô ấy bèn tiễn người về trước, khi quay về chợt nghe thấy Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Tìm cho tôi một người phụ nữ.”
Hả…
Thư ký Tần hơi sững sờ: tìm phụ nữ?
Nếu Tổng Giám đốc Trương là người đàn ông bình thường thì cũng chẳng có gì sai, nhưng chân của anh ấy đã bị thương thành ra như vậy, anh lại là một người cực kỳ kiêu ngạo, lỡ như tìm trúng một người phụ nữ không biết điều, thì sẽ…
Rất lâu sau đó cô ấy vẫn chưa đáp lời.
Trương Sùng Quang nhíu mày: “Cô nghĩ cái gì đấy!… Tìm giúp tôi một người có chút địa vị gì đó. Cô ta muốn điều kiện gì cũng được, thời hạn hai năm.”
Dù sao thì thư ký Tần cũng đã làm việc với anh lâu năm , lúc này đã đoán ra được dụng ý của anh.
Cô ấy do dự một lát nhưng vẫn hỏi: “Tống Giám đốc Trương, có phải là tìm người giả làm bạn gái anh không?”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Anh chỉ vuốt ve tay vịn của ghế sô pha, yên lặng nghĩthầm: Hai năm, chắc là đủ rồi!
Khi đó, chuyện giữa anh và Hoắc Táy đã không còn là chuyện gì quan trọng nữa rồi, hai người cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
Biệt thự nhà họ Hoắc.
Hoắc Tây lặng thinh nhìn tin nhắn Trương Sùng Quang gửi đến, nhìn thật lâu… Cô nhớ lại những lời quái gở mà anh nói với cô khi hai người vô tình gặp nhau vào buổi sáng.
Nếu anh có thế suy nghĩ thông suốt, Hoắc Tây cũng có thế thoải mái hơn phần nào.
Cò nghĩ, đợi đến sáng mai báo cho Miên Miên và Duệ Duệ, hai đứa hẳn sẽ vui lắm.
Đêm đã khuya, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đã qua từ lâu, nhưng cô vẫn đứng bất động thật lâu trên ban công… Nhiều năm trước, cô từng đứng ở nơi này, Trương Sùng Quang cũng đứng ở ban công phòng ngủ của anh, ngóng trông cô thật lâu.
Lúc ấy, anh mới từ nước ngoài trở về.
Bọn họ vẫn chưa ở bên nhau.
Hoắc Tây cúi đầu cười khố, hôm nay Thấm Mạnh Phi hỏi cô có còn yêu Trương Sùng Quang hay không, cô không trả lời. Nhưng bây giờ, giữa trời đêm thanh vắng, cô lại không thể tự dối lòng mình, có một vài cảm xúc, một khi đã xuất hiện là sẽ kéo dài đến cả đời.
Chỉ có điều cô không muốn yêu anh thêm lần nữa.
Hoắc Tây nhìn xa xăm về phía ban công đối
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!