Hoắc Tây giật mình thẫn thờ.
Cô không biết liệu mình có còn yêu Trương Sùng Quang hay không, nhưng cô hiếu rõ, từ đầu đến cuối, Hoắc Tây cô chỉ từng yêu một người đàn ông tên Trương Sùng Quang này. Cho dù cô và Trương Sùng Quang đã phải đi đến bước đường như bây giờ, nhưng dù người khác có tốt đến mấy, cũng không thể nào thay thế được Trương Sùng Quang.
Những kỉ niệm ngọt ngào cùng khổ sở đó,
Đều là Trương Sùng Quang mang đến cho cô.
Hoắc Tây không muốn kế việc riêng cho người ngoài, dù sao cô cũng là phụ nữ, đối phương đã hỏi những vấn đề này, rõ ràng là có ý khác, làm sao Hoắc Tây có thể không nhận ra được, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Luật sư Thấm, mong anh suy xét lại về lần hợp tác này của chúng ta!”
Nói xong, đương nhiên cô sẽ không lên xe anh ta nữa.
Hoắc Tây bước đến ven đường để bắt xe, cô vừa lấy điện thoại ra thì luật sư Thấm đã đuổi theo, hình như anh ta muốn bắt lấy tay cô, nhưng
có lẽ Hoắc Tây đã cho anh ta ấn tượng là một người già dặn giỏi giang, cuối cùng anh ta không dùng những chiêu trò đế đối phó với các cô gái trẻ kia với cô, mà chỉ phong độ nói: “Tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, tôi đưa cô về trước.”
Nhưng tính cách Hoắc Tây là thế nào chứ.
Rõ ràng là người này đã chạm đến điếm giới hạn của cô, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, không phải kiếu quan hệ nam nữ thân thiết như vậy, Hoắc Tây từ chối anh ta: “Tôi tự gọi xe là được rồi! Chuyện hợp tác dừng ở đây thôi.”
Cô nói chuyện không nể mặt chút nào, người kia cũng bắt đầu bực bội.
Anh ta buột miệng nói: “Hoắc Tây, chẳng lẽ tôi thua kém với anh ta sao? Đúng là quá khứ tôi không bằng, nhưng bây giờ anh ta đã thành ra…”
Khi nói đến điếm then chốt, anh ta bỗng ngưng bặt.
Chân của Trương Sùng Quang là điều cấm kỵ trong thành phố B, chưa từng có ai dám công khai bàn tán về chuyện này.
Bởi vì Hoắc Doãn Tư từng nói, rằng lời đó truyền ra từ ai thì công ty của người đó sẽ biến mất khỏi thành phố B, Hoắc Doãn Tư nói được làm được.
Hoắc Tây cũng không đế ý chuyện anh ta chưa nói xong câu, cô bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng lên xe.
Luật sư Thẩm đứng đó, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Anh ta không muốn từ bỏ Hoắc Tây, nhưng bây giờ anh ta đã chọc giận cô, chắc chắn tạm thời không có hi vọng gì, anh ta vổn nghĩ hợp tác với cô trước, đợi sau này thân thiết hơn mới nhắc lại chuyện kia.
Nhưng hôm sau Hoắc Tây đã đi công tác.
Buối tối trước ngày đi công tác, sau khi Hoắc Tây chăm sóc mây đứa nhỏ xong, cô đứng trên ban công phòng ngủ thật lâu rồi mới cầm di động lên, gửi một tin nhắn cho Trương Sùng Quang: “Miên Miên và Duệ Duệ đều rất nhớ anh, ba ngày tới em phải đi công tác, nếu anh rảnh thì đến đón hai đứa sang chỗ anh đi.”
Cô đã phải lấy hết dũng khí của mình ra đế gửi những dòng này đi.
Bởi vì cô không biết hiện giờ Trương Sùng Quang đang nghĩ gì, không biết anh có còn sẵn sàng chăm sóc ba đứa nhỏ với cô như anh từng nói hay không.
Nếu anh không muốn, cô nghĩ hẳn là mình phải tìm cách xoa dịu bọn trẻ.
Bên kia.
Sau khi Trương Sùng Quang về nhà, thư ký Tân gọi bác sĩ Trịnh đến để chườm nóng và bôi thuốc cho anh, giày vò một lúc lâu, cuối cùng anh mới thở hắt nhẹ nhõm một chút, đúng lúc này thì nhận được tin nhắn.
Hoắc Tây nói cô phải đi công tác, nói Miên Miên rất nhớ anh.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm tin nhắn kia, nhìn thật lâu… Anh vẫn luôn chìm trong cảm giác ủ rũ chán chường, nhưng tin nhắn này đã kéo anh về hiện thực, anh không chỉ là chồng cũ của Hoắc Tây, mà còn là bố của ba đứa trẻ.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website