Từng miếng băng gạc cầm máu nhuốm màu đỏ tươi rồi ném và túi y tế.
Trương Sùng Quang nằm yên lặng, trên mặt không còn một giọt máu.
Khi những chiếc đinh thép lần lượt đóng vào cơ thề anh, anh đã có một giấc mơ.
Anh mơ thấy trở lại năm mười sáu tuổi ấy, anh và Hoắc Tây cùng ngắm sao băng, bên cạnh còn có thèm một đứa nhỏ… Hoắc Tinh.
Trên giường mổ trắng tinh, Trương Sùng Quang hơi cong ngón tay.
Anh cố cử động chân, nhưng không cách nào động đậy được!
Trong phòng bệnh VIP, Hoắc Tây cũng có một giấc mơ tương tự.
Đêm khuya, cô tỉnh dậy từ trong mơ, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô, cô nhìn xung quanh một lúc lâu mới nhớ lại vụ tai nạn… Cô vừa tỉnh dậy, Ôn Noãn lập tức đi đến nắm lấy tay cô: “Hoắc Tây, con tỉnh rồi sao?”
Hoắc Tây mở miệng, giọng nói khàn khàn.
“Trương Sùng Quang đâu, Tinh Tinh đâu?”
Ôn Noãn nghĩ đến tình trạng của Trương Sùng Quang, tim cô thắt lại, giọng nói không khỏi run lên: “Con bé không sao! Sùng Quang nó… Cũng chỉ bị trầy da nhẹ, chiều công ty có chút chuyện nên thằng bé xuất viện trước, hình như ra nước ngoài công tác.”
Hoắc Tây hơi ngơ ngác.
Anh không sao, chỉ là đi công tác nước ngoài…
Cô thả lỏng người, úp mặt vào gối, giọng nói thủ thỉ: “Không sao thì tốt rồi.”
Ôn Noãn rót cho cô một cốc nước.
Khi rót nước, ngón tay bà run rấy, sợ lộ tấy.
Hoắc Tây lại nhẹ giọng nói: “Con vừa nằm mơ, mơ thấy con cùng ngắm sao với anh ấy năm mười sáu tuối… Mẹ, nếu có cơ hội làm lại, con với anh ấy có đến nước này không?”
Ôn Noãn đi tới đặt cốc nước xuống.
Bà do dự một chút, nói nhỏ: “Hoắc Tây, khi nào con khỏe lại, mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với con!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng dựa vào chân bà.
Ban đêm, khi ôn Noãn đã ngủ, Hoắc Tây một mình mở tin tức lên.
Trong lòng cô vẫn chưa chắc chắn, cô vẫn muốn một đáp án đảm bảo Trương Sùng Quang vẫn ổn.
Trong bản tin nói cũng giống như ôn Noãn nói.
Cùng ngày, Trương Sùng Quang xuất viện và đến Libya đế bàn về mối làm ăn trị giá hàng trăm tỷ, cô nghĩ… Có lẽ từ hôm nay trở đi, họ thật sự sẽ rẽ sang một hướng khác, khi gặp lại, có lẽ đó là Hoắc Tây và Trương Sùng Quang hoàn toàn mới!
Cô nhìn xuống điện thoại, cuối cùng cũng không bấm số.
Đêm tĩnh lặng.
Tại khu khác của bệnh viện, Trương Sùng Quang nằm yên lặng sau ca phẫu thuật, anh đã tỉnh lại, nhưng chân trái anh không thể cử động, bác sĩ nói anh phải nằm nửa năm mới bình phục, còn đến mức nào thì tùy thuộc vào trường hợp cụ thế, nhưng trong trường hợp tích cực nhất cũng không thể giống như trước.
Anh không hổi hận.
Tinh trạng này, dù xảy ra hàng trăm lần đi nữa, anh vẫn chọn như thế.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!