Sao anh có thế quên, quên rằng Hoắc Tây đã từng yêu anh như vậy.
Gương mặt không ngừng run rẩy bởi đau đớn, nhưng anh cố gắng nhấc ngón tay lên, nhẹ nhàng kéo ngón tay mập mạp của Tiểu Hoắc Tinh.
Máu nhỏ giọt, bao phủ lên màu trắng dịu nhẹ.
Khóe miệng Trương Sùng Quang hơi cong lên tạo thành một nụ cười đau đớn.
Sao anh lại quên mất…
Tình trạng thực sự của vụ tai nạn xe cộ này bị che giấu, bản tin đưa ra cũng chỉ qua loa.
Người trong xe chỉ bị xây xát nhẹ.
Thậm chí đại gia họ Trương đã xuất viện cùng ngày và đến Lybra bàn hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ đồng, cánh nhà báo còn khen ngợi đại gia họ Trương tuổi trẻ đầy triển vọng.
Trên thực tế, phòng phẫu thuật có một ca khấn cấp.
Trương Sùng Quang đã mất nhiều máu, chân trái bị dập nát, phải gắn đinh lên đùi, dù vậy bác sĩ cho biết rất có thể anh phải ngồi xe lăn cả đời còn lại, bởi vết thương thật sự quá nặng.
Gần như toàn bộ đùi bị dập nát!
Bên ngoài phòng phẫu thuật, ôn Noãn khó nhọc chờ đợi, trong mắt tràn ngập nước mắt.
Hoắc Doãn Tư đỡ bà, cậu ấy có thể hiếu nỗi lòng của mẹ mình, nên cậu ấy không khuyên can mà chỉ ở bên bà. Cậu ấy nhớ lại ánh mắt đầu tiên khi Trương Sùng Quang nhìn thấy họ, anh chống đỡ ý thức cuối cùng đế nói: “Đừng cho Hoắc Tây biết, anh đã nói để cô ấy… Tự do.”
Nếu chỉ còn một mình trong quãng đời còn lại, chắc chắn sẽ rất đau khố.
Trương Sùng Quang hy vọng, người đó chính
là mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!