Anh tuấn phấn chấn.
Khi đó, anh hy vọng người đàn ông này là cha ruột của mình.
Bây giờ, có lẽ ông rất hận mình cũng nên, và cả bất đắc dĩ nữa!
Lúc trở về, trong suốt quá trình lái xe Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ im lặng.
Trái lại Hoắc Tây lại nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe mẹ nói Lý Tư Ỷ sinh rồi… Tôi muốn đi thăm.”
Phía trước là đèn đỏ, Trương Sùng Quang chậm rãi dừng xe, nghiêng đầu nhìn người trong gương chiếu hậu, dịu giọng nói: “Anh cùng em đến đó.”
Hoắc Tây tự nhiên nói: “Không cần, tôi đế trợ lý đi cùng là được.”
Trương Sùng Quang đỡ vô lăng, nhẹ nhàng phủ lên, hồi láu sau mới trả lời: “Hoắc Tây, sáu mươi ngày này đúng là anh miễn cưỡng giành ra được, lẽ nào ngay cả quyền lợi trong sáu mươi
ngày này em cũng không muốn cho anh ư?”
Có lẽ sau sáu mươi ngày, bọn họ không còn được như bây giờ, cả gia đình ngồi chung một xe nữa.
Cô không cần phải nói dổi anh nữa.
Hoắc Tây cảm giác được tâm trạng anh không tốt, hơn nữa bọn nhỏ đều ở trên xe, cô cúi đầu áp vào Tiểu Hoắc Tinh, nhẹ giọng nói: “Muốn đi thì cứ đi cùng đi!”
Nhưng sự thoái nhượng của cô cũng không khiến Trương Sùng Quang vui vẻ mà chỉ cảm thấy bi thương.
Đèn chuyến sang xanh, anh khởi động xe.
Xe chạy về biệt thự, Miên Miên và Duệ Duệ đi học thêm, còn lại Tiểu Hoắc Tinh cần được người khác chăm sóc… Hoắc Tây cho cô bé bú.
Khi cô đặt con xuống và chuấn bị đứng dậy cài cúc áo thì Trương Sùng Quang từ bên ngoài đi vào.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô cúi đầu xuống, mắt chợt đỏ.
Anh tiến tới ôm eo cô từ phía sau.
Một bàn tay tiến lên, tuỳ tiện làm việc mình muốn làm. Hoắc Tây cảm thấy đau đớn, cò hừ nhẹ: “Trương Sùng Quang!”
Trương Sùng Quang cắn vào gáy nõn nà của
cô.
Không phải là động tình mà là một loại phát tiết, anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi.
Anh ôm cô trong vòng tay loạng choạng đến cạnh mép giường lớn, dùng tư thế này đè cô xuống giường… Cơthế họ dán chặt vào nhau như chiếc thìa, đôi môi mỏng của Trương Sùng Quang di chuyến đến gốc tai cô, run giọng hỏi: “Tại sao phải thỏa hiệp? Là vì thương hại anh sao?”
Hoắc Tây sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của anh.
Anh đang ám chỉ việc đi gặp Lý Tư Ỷ.
Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, trước đây Trương Sùng Quang không phải là người hay lo được lo mất như vậy, cô do dự nói: “Vậy tôi không đi!”
Trương Sùng Quang ôm chặt cô trong lòng, hô hấp hổn hển đè nén: “Thật ra anh không muốn đế em đi, cơ thể em vừa mới tốt lên không thích hợp ra ngoài phơi gió, hơn nữa sáu mươi ngày còn không đủ cho anh nhìn, sao nỡ lòng để người khác nhìn?”
Nhưng anh cũng biết cô không thích bị người khác giam cầm.
Anh nói thế này: “Anh đưa em đến đó. Anh
sẽ không lên mà đợi em trong xe.”
Hoắc Tây có chút bất ngờ trước sự nhượng bộ của anh. Cô muốn nói vài lời hoa mỹ nhưng lời nói đến khoé miệng lại không thốt ra được. Cô nghĩ anh hẳn đã biết quyết định của cô, một tháng nữa cô muốn rời đi, thế nên anh mới bất thường như vậy.
Hoắc Tây xoay người trong vòng tay anh.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh mà không có sự phản kháng hay chống cự lạnh lùng.
Cô thậm chí còn ngẩng đầu lên hôn lên cằm anh, nhẹ nhàng nói: “Trương Sùng Quang, chuyện đã xảy ra không thế sửa chữa được, nhưng chúng ta vẫn có thể khống chế được chuyện sau này phải không?”
Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh kéo cô vào trong người, răng môi gắn bó với cô, giọng khàn khàn và trầm thấp: “Em đang thuyết phục anh và em trở thành một cặp vợ chồng hoàn hảo như trước, vì con cái của chúng ta… phải không?”
Hoắc Tây không phủ nhận.
Trương Sùng Quang xoay người đè cô xuống bắt đầu hôn. Nói thật, khi anh hôn cô, cảnh tượng của anh và Tống Vận lại hiện lên trong đầu Hoắc Táy, cô chống cự.
Không có kẹo anh đưa, cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Hoắc Tây không đấy anh ra.
Cô thậm chí còn ôm cố anh, mềm mại khiến anh hôn cô thật sâu. Đây là lần đầu tiên kế từ sự việc đó cô mềm mại chủ động như vậy. Mắt Trương Sùng Quang đỏ lên, gần như run giọng gọi cô: “Hoắc Tây.”
Hoắc Tây cũng đoán rằng một năm qua anh chưa từng có phụ nữ.
Cô nghĩ anh nên giải toả, nếu không sẽ nín nhịn đến hỏng người.
Tay Hoắc Tây nhẹ nhàng kéo thắt lưng của anh, ánh mắt Trương Sùng Quang tối sầm, đè lại cánh tay sờ soạng lung tung của cô: “Hoắc Tây? Em cho rằng anh chỉ vì chuyện này sao? Em vừa mới ra tháng.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!