Hoắc Tây cúp điện thoại.
Tài xế cũng biết mạng người là lớn nhất, tập trung toàn lực lái nhanh hơn, chiếc xe RV màu đen bay nhanh trên đường phố hoa lệ.
Hoắc Tây ngồi yên phía sau.
Cô mới sinh được sáu ngày, cho dù mấy ngày đầu tháng chín trời vẫn còn nắng nóng nhưng cô vần khoác thêm một cái áo ở ngoài.
Trên mặt cồ không trang điểm, thiếu phân tươi đẹp như ngày thường.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa số xe, phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng biến ảo, bổng dưng một mảng mây đỏ đập vào trong tầm mắt của cô… Là cây phong.
Hoắc Tây khẽ nâng ngón tay thon dài lên…
Hóa ra lá phong đã đỏ rồi!
Mỗi năm lại đỏ một lần, còn cô và Trương Sùng Quang thì dần dần xa cách theo từng năm.
Hoắc Tây tới công ty của Trương Sùng Quang.
Thư ký Tần tự mình xuống lầu đế đón, toàn bộ sảnh lớn ở lầu một của công ty cũng có vẻ như đã bày trận địa sẵn sàng đón quán địch, ai cũng
nghe nói Tổng Giám đốc Trương của bọn họ đang níu kéo cuộc hôn nhân này cả năm trời, có nguồn tin cho hay, không níu được hôn nhân nhưng lại sinh thêm một đứa con.
Vốn dĩ thư ký Tần còn muốn khách sáo một chút nhưng Hoắc Tây lại rũ mắt.
Cô thấp giọng nói: “Tôi muốn gặp Trương Sùng Quang ngay lập tức.”
Thư ký Tân vội vàng nói: “Tổng Giám đốc Trương đang chờ cô ở văn phòng, luật sư Hoắc, mời đi bên này.”
Hoắc Tây đưa tay kéo áo khoác lại rồi xuống xe, cô bước nhanh đi tới nhìn bầu trời trong xanh không tì vết lạ thường phía trên… Trong sảnh lớn, bước chân của cô rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra cô đang căng thẳng, mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào cô, ngay cả chào hỏi cũng không dám bước ra.
Thư ký Tân dẫn người đi thẳng vào cửa thang máy.
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Lúc cô đẩy cửa văn phòng của Trương Sùng Quang ra, Hoắc Tây thấy Trương Sùng Quang, người kia đứng ở phía trước cửa sổ sát đất chỉ có thể thấy bóng dáng, Hoắc Tây chỉ cảm thấy mơ hồ.
“Trương Sùng Quang, anh muốn điều kiện như thế nào mới có thể…”
Người đàn ông đứng ở trước cửa số sát đất, cả người cứng đờ, anh từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú vào cô.
Rõ ràng một giờ trước bọn họ mới gặp nhau nhưng vì sao lúc này lại cảm giác càng thêm phần xa lạ, anh cười nhẹ rồi nói với cô: “Anh muốn nói chuyện riêng với em, giao điện thoại cho thư ký Tần đi.”
“Trương Sùng Quang!”
“Bây giờ em cũng có thể rời đi nhưng anh nghĩ hiện tại người có thể cứu được bố của em không ai khác ngoài anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!