Trương Sùng Quang vứt hộp thuốc vào trong xe.
Quản gia thấy anh, bèn thở dài: ‘Anh Trương, anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đèn đường lắc lư vì anh. Đêm hôm thế này, anh không ở nhà sưởi ấm, tới đây làm gì. ông chủ nói bên ngoài có trộm bảo tôi ra xem thử… Tôi còn không tin trời lạnh như vậy, đi trộm đồ mà không chê lạnh, ra ngoài xem, thì ra là anh.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang sáu thẳm.
Anh không tính toán lời nói giả trân của quản gia, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây sao rồi? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Quản gia dừng một chút: “Cô cả khá ổn! Ngày tốt lành như hôm nay, sao anh không mong cô ấy tốt chứ!”
“Sao cô ấy không tới dự lễ cưới của Tống giám đốc cố vậy?”
Việc này đúng là hỏi khó quản gia rồi, đổi phương cười hề hề: “Tôi cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng đi hay không là quyền tự do của cô cả, đúng không? Anh ấy à, cũng đừng nhọc lòng nhiều như vậy. Rảnh rỗi thì quan tâm tới cậu Duệ Duệ và cô Miên Miên đi, còn bản thân sống rực rỡ một chút… là được rồi.”
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn đối phương chằm chặp.
Sau đó anh rũ đôi mắt đen: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Anh lên xe rồi nổ máy lái xe rời đi.
Trong màn đêm sâu thẳm, quản gia đứng đó nhìn một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu: “Tiếc thật! Lúc nhỏ họ tốt bao nhiêu.”
Quản gia trở về nghe lệnh, ông ấy đấy cánh cửa phòng ngủ trên tầng hai. Hoắc Tây đang dựa vào lò sưởi bên cạnh sô pha. Thật ra trong nhà không lạnh nhưng Hoắc Tây thích cảm giác dựa vào lò sưởi, cô mắc tật này cũng từ mùa đông
năm ngoái.
Bụng cô còn chưa nhô lên nên cơ thế trông vẫn mảnh mai.
Thấy quản gia đấy cửa tiến vào, cô ngước mắt và nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy đi rồi à?”
Quản gia “ai” một tiếng: “Vâng, đi rồi! Cô chủ cô ngủ sớm chút đi, cũng đã muộn rồi.”
Hoắc Tây gật đầu, cô khoác khăn quàng vai đi vào phòng ngủ.
Ánh mắt quản gia chợt khựng lại, nhìn di động trên bàn trà… ông ấy suy đoán là Trương Sùng Quang đã gửi tin tức tới, mới chọc cho cô cả mất ngủ nên bảo ông ấy ra cửa đuổi người.
Quản gia không khỏi lại thở dài.
Hoắc Tây không cố ý trốn tránh Trương Sùng Quang, nhưng khi số tháng thai kỳ tăng lên cô càng hiếm khi ra cửa… Dù đến văn phòng luật thì cũng chỉ xem chút số sách rồi về, xã giao gì đó cũng nghỉ không tham gia.
Bụng cô cũng dần ngày một lớn hơn.
Cô càng ru rú trong nhà, trừ những lúc đi khám thai ra, còn lại cô đều không ra khỏi cửa. Nhưng cô vẫn bảo trợ lý gửi siêu âm B cho Trương Sùng Quang. Lần nào anh cũng gửi tin nhắn cho cô.
Hoắc Tây không trả lời, cô muốn sống yên
bình, không muốn bị quấy rầy. Cô đi kiểm tra thai sản và khám bác sĩtâm lý định kỳ. Đúng vậy… Sau khi trở về từ Melbourne, cô vẫn luôn đi khám bác sĩ tâm ký.
Tháng sáu là cô sinh nhật.
Hoắc Minh vốn muốn tổ chức một bữa tiệc long trọng cho cô, nhưng Hoắc Tây không chịu, cô sờ cái bụng đã nhô lên: “Thế này thì mặc lễ phục kiểu gì ạ? Bố, con không muốn tiêu tiền đế xem người khác thi ai đẹp hơn đáu.”
Hoắc Minh gật đầu đồng ý: “Cũng phải!”
Nhưng vì cô vui vẻ nên nhà họ Hoắc vẫn bao trọn một sơn trang nghỉ dưỡng, người nhà náo nhiệt một phen… Phương án là do Hoắc Kiều và Lục u đưa ra, hai cô gái nhỏ rất biết cách dỗ chị gái vui vẻ, làm khá tốt.
Hoắc Tây còn uống một chút cocktail có độ rất thấp.
Khi trở về phòng khách sạn, cô cảm thấy cả người thoải mái, dễ chịu, nghĩ kĩ lại mấy năm nay cô vẫn luôn sống trong căng thẳng, lâu lắm rồi mới vui vẻ như vậy.
Lục u đưa cô tới của, tinh nghịch nghiêng đầu: “Em và Hoắc Kiều ở phòng bên cạnh, có chuyện gì chị cứ gọi cho tụi em.”
Hoắc Tây gật đầu.
Lục u lại bước tới ôm lấy cô ấy, còn duỗi tay sờ bụng nhỏ: “Bé cưng thật ngoan.”
Hoắc Tây cảm thấy Lục u rất đáng yêu.
Cô còn nhớ lúc nhỏ, nhóc Lục u chỉ mới lớn bằng ngần này đã bám đuôi cô và Lục Thước. Chớp mắt đã lớn thế rồi… còn xinh đẹp như vậy.
Hoắc Tây khẽ vuốt tóc cô ấy, dịu dàng nói: “Hôm nào chị giới thiệu một người cho em quen.”
Nghe xong, Lục u biết ngay cô muốn giới thiệu người yêu cho mình.
Cô ấy vội vàng ngăn lại: “Em vẫn còn trẻ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa.”
Hoắc Tây đưa tay cốc lên vầng trán nhỏ của cô ấy: “Đã từng này tuổi rồi, còn chơi nữa!”
Nhưng từ trước tới nay, cô luôn yêu thương em trai và em gái nên cũng không nói nhiều, mà quay người đi vào phòng.
Cảnh cửa trước mặt Lục u khép lại.
Lục u không khỏi nhớ tới mấy tháng trước, cô ấy từng nhìn thấy Chương Bách Ngôn, cô lại không khỏi nhớ tới thời đại học… Quãng thời gian đó khá tốt, tốt đến mức thỉnh thoảng cô ấy cũng hoài niệm.
Nhưng cũng chỉ hoài niệm mà thôi, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới Chương Bách Ngôn vẫn sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!