Hoắc Doãn Tư và Trương Sùng Quang xảy ra xung đột xong.
Cảm xúc của anh có hơi kích động, anh lựa chọn ra phía cuối hành lang hút một điếu thuốc đế bình tĩnh lại. Đợi khi quay lại phòng bệnh, thấy cặp vợ chồng chưa cưới nhà cố Vân Phàm tới thăm Duệ Duệ.
Tiếu Trương Duệ có hơi xấu hố.
Vì lúc nãy cố Tư Kỳ mới bốc tuyết xong, giày và tất đều ướt, lúc này được người lớn về giường thay đồ… Bạn nhỏ Trương Duệ lớn thế này rồi, trước giờ chưa từng ngủ chung với con gái kế cả khi ngủ trưa ở trường mầu giáo.
Mặt cậu bé đỏ ửng.
Cố Vân Phàm trêu: “Tên nhóc này lại bị sốt rồi hả? Mặt đỏ dữ vậy.”
Lý Tư Ỷ liếc ông ta.
Tiểu Trương Duệ nhịn hồi lâu mới mở miệng nói: “Con không bị sốt.”
Cậu bé quấn chăn quanh người, không nhìn cô gái nhỏ xinh xắn kia nữa…. Nghe nói đây là người giành chó “Trà Sữa” của Hoắc An An.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng và xấu hổ của
cậu nhóc, Cố Vân Phàm cảm thấy thích thú, có phải sản phẩm mà nhà họ Hoắc sản xuất toàn là giả bộ nghiêm túc hay không. Theo ông ta thấy, ngược lại Lâm Hi từ nhỏ không lớn lên ở nhà họ Hoắc lại đáng yêu hơn.
“Cổ Vân Phàm, anh nói nhiêu là đủ rồi đó. Đi so đo với một đứa con nít, không thấy trẻ con quá à?”
Lý Tư Ỷ thấp giọng cảnh cáo, thật sự sợ ông ta đi quá giới hạn.
Cố Vân Phàm cúi đầu nhìn cô ấy, cũng nói nhỏ tiếng: “Vậy tôi chỉ so đo với em, được không?”
Ông ta quả là mặt dày, cô ấy đã lĩnh giáo từ lâu nên không nói tiếp nữa.
Thật sự chưa từng thấy qua ai từng tuổi này rồi mà còn buông thả như thế. Rõ ràng đã kết hôn, ông ta còn đeo bám qua đêm ở chỗ cô ấy. Một tuần ở tròn năm ngày, hai ngày được coi như nghỉ phép.
Nhưng trong lòng Lý Tư Ỷ biết, ông ta có thể chiếm đoạt cô ấy thế này cũng là do cô ấy ngầm cho phép.
Đã bỏ lỡ nhiều năm, họ đều vô cùng trân trọng những tháng ngày của hiện tại.
Lúc rời đi, Cố Vân Phàm bế con gái út, Lý Tư Ỷ đi bên cạnh.
Đêm qua tuyết rơi dày, đường đi cũng có tuyết chất cả đống, nhưng lúc này nhân viên vệ sinh đã xúc gần hết tuyết đi… Con đường cũng khá dê đi. Cố Vân Phàm bế cố Tư Kỳ đặt vào ghế trẻ em ở phía sau rồi quay sang Lý Tư Ỷ và dịu dàng hỏi: “Giày của em có bị ướt không?”
Cô ấy ngồi vào ghế phụ, cúi đầu: “Giày vẫn ốn, nhưng có vẻ tất lưới bị ướt rồi.”
Cổ Vân Phàm nhìn phía sau.
Có lẽ Cổ Tư Kỳ thấy chán nên cầm quyến truyện tranh lên xem… không để ý bên này.
Ông ta lại nhìn qua Lý Tư Ỷ. Lúc này, cô ấy đang cởi tất của mình, rút đôi chân trắng nõn của mình lên, quả thật nó có vẻ ươn ướt.
Cố Vân Phàm nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của cô ấy, bổng dưng giọng nói trở nên khàn khàn: “Trời lạnh thế này sao em còn mang tất lưới mỏng vậy? Thứ này vừa mỏng vừa xuyên thấu, cũng không dễ cởi ra.”
Lý Tư Ỷ đỏ mặt.
Cô ấy căng thẳng nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó thì thầm: “Anh đang nói gì vậy, Tư Kỳ nghe thấy thì phải làm sao?”
Cố Vân Phàm mỉm cười nhẹ nhàng mang ẩn ý sâu xa.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!