Trước giờ Duệ Duệ khá hiếu thắng, nhưng lúc này cậu bé lại nằm im trong lòng mẹ, một lúc lâu.
Đợi cậu bé đi đánh răng rửa mặt, Hoắc Tây đi ra chỗ cửa sổ.
Lúc này cô mới biết tối qua có tuyết.
Trên mặt đất là lớp tuyết dày độ 20 cm trở lên, đừng nói là lái xe, chỉ đi bộ thôi đã khó rồi… Hoắc Tây lại nhìn về phía cái hộp đựng cơm kia, cô đoán sáng sớm Trương Sùng Quang về nhà nấu rồi lại mang tới.
Anh càng làm tốt, Hoắc Tây càng cảm thấy thương cảm.
Cô đưa ngón tay thon dài ra vẽ tranh lên cửa số, đợi khi hồi thần cô mới phát hiện mình vẽ một lá phong.
Trương Sùng Quang đấy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Anh nhìn thấy hình chiếc lá phong đó, hầu
kết trượt trượt: “Hoắc Tây?”
Hoắc Tây lau thứ trên ô cửa số đi, cô quay người lại nhìn anh rồi bình tĩnh nói: “Duệ Duệ hạ sốt rồi, chắc không còn gì đáng ngại, anh cứ làm việc của anh đi!”
Trương Sùng Quang đóng cửa lại.
Anh mặc áo bành tô, trên đầu vẫn còn bông tuyết chưa rớt xuống, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới cười khẽ: “Anh cũng chẳng có chuyện gì quan trọng! Tết… cũng… không có thân thích gì phải đi.”
Nhà họ Hoắc từng là người thân duy nhất của anh.
Tết đến, lúc nào anh cũng đi theo nhà họ Hoắc, hồi nhỏ Hoắc Minh sẽ đưa anh đi thăm nhà người thân bạn bè, người ngoài đều nói anh là con trai của Hoắc Minh, bây giờ anh lẻ loi một mình, làm gì còn thân thích gì!
Hai người nhìn nhau không nói gì, cả hai đều nghĩ về cùng một chuyện.
Vừa khéo, lúc này Duệ Duệ đi ra, Trương Sùng Quang bèn chăm sóc cậu bé, Hoắc Minh cũng gọi điện tới báo cho Hoắc Tây biết… Hoắc Chấn Đông không sao, ông bảo cô đừng lo, chiều Ôn Noãn sẽ tới bệnh viện.
Hoắc Tây vâng một tiếng rồi cúp máy.
Trương Sùng Quang nâng mắt nhìn, anh do dự một chút rồi nói: “ông nội không khỏe à? Anh đi thăm nhé!”
Hoắc Tây cất điện thoại đi.
Cô vân ngại con trai đang ở đây, nên cô từ chổi một cách uyển chuyến: “ông nội cũng cao tuối rồi, cơ thế có chỗ không thoải mái, chắc là không tiện đâu… lần sau đi!”
Trương Sùng Quang nghe ra ý tứ của cô.
Ánh mắt anh ảm đạm, nhưng sau đó anh không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều, Ôn Noãn tới, đi cùng bà là vợ chồng Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, với cả Hoắc Kiều.
Sau khi Trương Sùng Quang chào hỏi xong, anh liền đi trước, sau khi đi ra hành lang, anh vịn tường… đau lòng không chịu nối. Anh hối hận, anh hối hận lúc trước anh dùng Tống Vận để chọc tức Hoắc Tây, anh hối hận chuyện anh muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, anh còn hối hận chuyện sau đó mình cưỡng bức Hoắc Tây mang thai.
Nhưng dù có hối hận cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng biết, thực ra từ lúc anh đế Tống Vận ở bên cạnh là anh đã mất đi Hoắc Tây rồi.
Cò là người kiêu ngạo như thế.
Sao cô lại bằng lòng chấp nhận một người
đàn ông dính bẩn, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác.
Một ánh mắt nhìn anh chuyên chú.
Trương Sùng Quang ngấng đầu lên trông thấy Hoắc Doãn Tư, anh đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu muốn tấn anh một trận hay là chê cười anh?”
Mặt Hoắc Doãn Tư có vẻ thản nhiên, anh ấy nói với giọng trần thuật: “Tôi đoán trong lòng anh, vẫn còn hy vọng.”
Trương Sùng Quang không phủ nhận.
Hoắc Doãn Tư cười nhạo một tiếng.
Anh ấy tiến lên ghì cổ Trương Sùng Quang, ấn chặt lên tường rồi hung tợn nói: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà sau khi anh làm ra những chuyện kia, anh vẫn còn muốn có được hạnh phúc, lại còn muốn có tất cả? Trương Sùng Quang, anh không thấy mình tham lam sao? Anh nghĩ anh làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn như thế, anh chỉ gây tốn thương cho mình chị gái tôi hay sao, anh có biết một năm trở lại đây bố tòi đã hút bao nhiêu điếu thuốc không hả… ông ấy bồi dưỡng anh như con trai, anh báo đáp ông ấy như thế à! Nếu còn là một thằng đàn ông thì con mẹ nó anh đừng có mà mong có hết cái này đến cái khác nữa.”
Trương Sùng Quang không giãy dụa.
Anh dựa trên vách tường, cúi mặt nhìn Hoắc Doãn Tư, anh không phủ nhận.
Anh nói: “Đúng! Trong lòng tôi vẫn ôm một tia hy vọng! Hoắc Doãn Tư… đến cả hy vọng cậu cũng không cho phép anh được có sao?”
“Thế lúc anh làm những chuyện kia, anh có cho chị tôi đường sống không?”
“Chị ấy yêu thế diện như thế! Anh lại dùng một người phụ nữ đế làm nhục chị ây, anh dung túng cho cô ta làm tổn thương chị ấy, anh dung túng cho cô ta làm hại đến Miên Miên… Con mẹ nó anh còn ép chị ấy mang thai, chị ấy mang thai sẽ gặp nguy hiếm cỡ nào anh không biết sao? Ngộ nhỡ lại sinh ra một đứa trẻ có vấn đề, thì phải làm sao? Anh nói tôi biết phải làm sao? Anh là thằng điên, anh chỉ biết anh muốn chị ấy anh còn muốn sống với chị ấy, nhưng anh có từng suy nghĩ cho chị ấy một tí nào không? Không có! Trong lòng anh chỉ có bản thân anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!