Thư ký Tân hiếu anh, cô ấy dịu dàng nói: “Vậy chúng ta xem trước vậy.”
Hai người im lặng ngồi đó, khoảng 20 phút sau, trợ lý của Hoắc Tây tới đưa một bản sao kết quả siêu âm B: “Tổng giám đốc Trương, luật sư Hoắc bảo tôi đưa cái này qua.”
Cô ấy bỏ tờ kết quả siêu âm B xuống rồi đi luôn, Trương Sùng Quang gọi cô ấy lại: “Hoắc Tây đâu?”
Trợ lý cười nhạt: “Luật sư Hoắc đã rời bệnh viện rồi.”
Trương Sùng Quang cảm thấy mất mát.
Anh cúi đầu nhìn tấm siêu âm B, đứa bé quá nhỏ, siêu âm B có màu cũng không soi ra cái gì, nhưng chỗ kết luật viết đứa trẻ rất khỏe, nó được gần 10 tuần tuổi rồi.
Hai chữ ngắn ngủi trên tờ đơn, anh đã nhìn không dưới mười lần.
Đợi anh hồi thần, trợ lý của Hoắc Tây đã đi
rồi, thư ký Tần khẽ nói: “Đứa bé rất khỏe! Tống giám đốc Trương, chúng ta đi chuyền dịch thôi!”
Trương Sùng Quang cẩn thận gấp tờ đơn lại, cấn thận bỏ túi áo.
Chuyền dịch xong thì đã gần trưa, anh qua bữa tiệc luôn.
Bữa xã giao này khá quan trọng, dù Trương Sùng Quang đang ốm, anh vẫn cố uống gần nửa chai rượu… ăn một bữa cơm mà uống đến mức mặt trắng bệch, anh chống tay lên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại.
Thư ký Tần rất lo lắng: “Ngài cần gì phải khố như vậy, ngài đâu thiếu một dự án như này.”
Mãi một lúc sau Trương Sùng Quang mới đỡ hơn, anh mở vòi nước rửa mặt với nước lạnh, sau đó cầm khăn giấy lau tay, anh khẽ nói: “Tôi kiếm ít tiền lại cũng không sao, nhưng bộ phận phát triển đã bận rộn với nó hai năm trời, nói bỏ là bỏ, sau này tôi phục chúng kiểu gì?”
Thư ký Tân đưa thuốc giải rượu cho anh.
Trương Sùng Quang khoát tay, nói: “Không cần! Tôi vẫn chổng đỡ được, ngày mai cô hẹn tổng giám đốc Vương cho tôi, tóm chặt thời cơ ký hợp đồng luôn, tôi sợ đêm dài lắm mộng.”
Thư ký Tần gật đầu.
Cô ấy nửa đỡ Trương Sùng Quang ra khỏi
khách sạn thương mại, không ngờ lại gặp Hoắc Tây ở tầng một, Hoắc Tây đang ngồi trong quán phê tầng một nói chuyện với người khác, trông thấy Trương Sùng Quang cô cũng sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có hơi vi diệu.
Hoắc Tây quay mặt đi trước, sau đó tiếp tục nói chuyện với người kia, nhưng người kia còn mất tập trung hơn cô, người đó hỏi: “Luật sư Hoắc, hay là chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay đi, cô cứ giải quyết việc riêng đi.”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!