Kết thúc bữa tiệc xã giao, Trương Sùng Quang về biệt thự, vẫn là căn nhà anh sống cùng
Hoắc Tây trước kia.
Trên bàn trà trong phòng khách có đặt một tấm thiệp mời, là thiệp mời của cổ Vân Phàm mà anh nhận được vào ban ngày.
Có thể thấy hạnh phúc đến nhường nào!
Trương Sùng Quang dựa người ra sau, tay nhẹ nhàng che mặt, anh sống một mình, đi làm hay ăn cơm, đi ngủ cũng một mình… thực ra rất cô đơn. Xung quanh có rất nhiều người đều khuyên anh, cần gì phải cố chấp như vậy, tranh thủ tìm một người khi còn trẻ, hoặc là tìm ai đó ở bên mình cũng được.
Nếu là trước đây có lẽ anh còn có thế.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là chuyện ở biệt thự Melbourne, anh nhìn thấy Hoắc Tây nằm trên giường toàn là máu tươi… Anh biết rằng, anh rất hối hận.
Sau này anh chẳng cần ai nữa!
Đêm đông lạnh giá, anh không bật máy sưởi, ho khan vài tiếng.
Hôm sau anh vẫn bị ổm, lúc cuộc họp buổi sáng kết thúc, thư ký Tần đưa anh tới bệnh viện, còn có các nhân viên đang tham dự bữa tiệc chính thức vào buổi trưa.
Trong phòng nghỉ VIP của bệnh viện.
Trương Sùng Quang nhắm mắt dưỡng thần,
anh đã kiểm tra xong, chuyện sau đó đều do thư ký Tần xử lý.
Dưới ánh đèn trắng, đường nét khuôn mặt của anh rất điển trai.
Bên ngoài áo len cao cố sẫm màu là một chiếc áo khoác màu xám nhạt, tôn lên vóc dáng đẹp đẽ của anh.
“Tống giám đốc Trương, gần đây anh gầy đi nhiều quá.”
Giọng cô gái rất dịu dàng, phủ áo khoác của mình lên người anh, quan tâm cấp trên một chút, nhưng sự quan tâm này vốn đã vượt quá giới hạn rồi.
Trương Sùng Quang chợt mở trừng mắt, anh nhíu mày lại.
Trước mặt là quản lý quan hệ công chúng anh mới tuyến vào, nghe nói là một vũ công giỏi, rất phóng khoáng trên bàn nhậu, nhưng Trương Sùng Quang chưa từng nghĩ cô ta sẽ dùng mấy trò đó với mình.
Anh hất áo khoác ra, đang định trách móc vài câu, lại thấy Hoắc Tây đi vào.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều ngạc nhiên bất ngờ, nhất là Hoắc Tây… Cô nhìn Trương Sùng Quang và quản lý quan hệ công chúng xinh đẹp dịu dàng, sau đó cười nhạt.
Người kia cũng thức thời.
Cô ta nhận ra Tổng giám đốc Trương không có ý gì với mình, lúc này vợ cũ người ta lại ở đây, cô ta ở lại chỉ khiến mình thêm nhục, thế là gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đợi cô ta đi rồi, Trương Sùng Quang giải thích ngay.
“Đó là một quản lý của công ty, anh không có gì với cô ta cả, bởi vì buổi trưa có một bữa tiệc nên…
Hoắc Tây không tập trung nghe anh giải thích.
Cô nói rất ôn hòa: “Anh không cần giải thích đâu, với tình hình bây giờ của chúng ta, dù anh có bạn gái cũng là chuyện bình thường… Trương Sùng Quang, chúng ta buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới đi!”
Nếu cứ dây dưa mãi thì ly hôn có ý nghĩa gì cơ chứ?
Trương Sùng Quang như thề hiếu lời cô nói, anh không cố chấp muốn giải thích nữa mà chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Em sẽ tìm người yêu mới, phải không?”
Hoắc Tây không trả lời thẳng, cô chỉ khẽ vuốt mái tóc dài.
Trương Sùng Quang hơi mất mát.
Đúng lúc này, trợ lý của Hoắc Tây đi vào, thấy Trương Sùng Quang thì hơi bất ngờ, nhưng sau đó vẫn nói với Hoắc Tây rất nhanh: “Đến lượt chúng ta rồi! Luật sư Hoắc, giờ là có thế đi siêu âm.”
Hoắc Tây đứng dậy: “Được.”
Nhưng cô vừa đi được một bước, cố tay đã bị túm lấy, cỏ quay người nhìn Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang vừa nắm đã buông ra ngay.
Anh nhìn chằm chằm Hoắc Tây, yết hầu lăn lộn, khẽ nói: “Em đi khám thai à? Anh có thể… xem chút không?”
Lúc anh hỏi, giọng nói cũng run rẩy, sợ cô không đồng ý.
Cũng sợ cô khiến anh khó xử.
Hoắc Tây cân nhắc rồi nói: “Kiểm tra xong tôi sẽ bảo trợ lý mang tới cho anh xem! Sau này nếu anh muốn xem, có thể liên lạc với trợ lý của tôi.”
Cô nói rất đàng hoàng lại dịu dàng, như chia tay hòa bình với anh vậy.
Ngón tay của Trương Sùng Quang lại run rẩy, rụt trong túi áo khoác, khẽ cuộn lại… Một lúc lâu sau anh mới nghe thấy mình nói: “Được! Vậy anh đợi ở đây.”
Hoắc Tây gật đầu rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!