Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2302: Anh sẽ để em đi!




Trong phòng bệnh màu trắng, máu đỏ tươi theo ống truyền không ngừng chảy vào cơ thể Hoắc Tây.

Sau khi truyền hai túi máu, sắc mặt cô vẫn tái nhợt.

Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Miên Miên nằm bên giường quay người lại, thấp giọng gọi bố, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi.

Trương Sùng Quang ôm lấy con gái, giọng khàn đặc: “Mẹ sẽ không sao đáu”.

Có sự bảo đảm của bố Miên Miên mới yên tâm hơn một chút, quay đầu tiếp tục nhìn Hoắc Tây chăm chú, như thế sợ bỏ lỡ điều gì.

Trương Sùng Quang trong lòng đau đớn, anh hỏi bác sĩ bên cạnh: “Vợ tôi bao lâu nữa mới tỉnh lại?”

Bác sĩ do dự một lát rồi nói: “Còn tùy vào ý chí của bệnh nhân và việc người đó có chịu tỉnh lại hay không. Ngoài ra, Trương tiên sinh, nếu tình hình không ổn, chúng tôi sẽ phải cân nhắc thực hiện việc phá thai, vì vậy anh nên chuấn bị tinh thần”.

Trương Sùng Quang như không còn nhìn rõ

mặt đất dưới chân mình nữa, cơ thể anh lảo đảo.

Có vẻ như anh không thế chịu được sự đả kích như vậy.

Bác sĩ nhận ra nỗi buồn của anh, dùng giọng nhẹ nhàng an ủi, đồng thời lấy trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Miên Miên. Miên Miên nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay và nhẹ nhàng mở ra sau khi bác sĩ rời đi.

Cô bé đưa một cái cho bố.

Trong lòng Trương Sùng Quang trăm mối ngốn ngang đâu còn tâm trạng ăn kẹo, nhưng anh không nỡ từ chối cô con gái nhỏ của mình. Anh bóc vỏ kẹo cho vào miệng, kẹo ngọt ngào quá..

Miên Miên ngẩng đầu lên, thận trọng nói: “Mẹ tỉnh rồi, bố có thể cho mẹ về nhà được không?”

Một giọt nước mắt nóng hối ngân ngấn trong mắt anh.

Lúc đó Trương Sùng Quang khó có thể đứng vững.

Miên Miên trong tay còn có một viên kẹo, cô bé không muốn ăn liền đặt vào lòng bàn tay của mẹ, nhẹ nhàng bọc lại. Một lúc lâu sau, cô bé mới nhỏ giọng nói: “Bố một cái, mẹ một cái. Trương Duệ đi theo mẹ còn Miên Miên sẽ đi theo bố”.

Trương Sùng Quang hơi nhắm mắt lại.

Trên đời này, nếu có ai có thế ở cùng vị trí với Hoắc Tây trong lòng Trương Sùng Quang thì đó chính là Miên Miên… Anh không muốn buông tay Hoắc Tây, anh cố tình giữ cô ở bên cạnh, nhưng khi Miên Miên cầu xin anh như thế, anh thấy mình không thế từ chối được.

Trong phòng yên tĩnh đến nổi ngay cả tiếng thở của Trương Sùng Quang cũng có thế nghe rõ ràng.

Anh từ từ ngồi xốm xuống

Bàn tay nhỏ bé của Miên Miên nắm lấy tay anh, và cô bé nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm con gái, cố gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng rồi nói: “Miên Miên của chúng ta cũng đi theo mẹ nhé”.

Miên Miên nằm trên vai anh khóc hu hu.

Hoắc Tây được truyền 10OOml máu đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Khi cô ấy tỉnh dậy, Miên Miên đã được bố bế vào căn phòng nhỏ bên cạnh để ngủ, đến giờ vẫn chưa dậy.

Trương Sùng Quang mất rất nhiều máu, cơ thể anh gần như bị rút cạn nhưng vẫn ở lại qua đêm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!