Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2301: Không ai ở tầng hai trả lời




Từ khi mang thai, Hoắc Tây ăn rất ít.

Cô không bị ốm nghén, chỉ là không muốn ăn, nhưng Trương Sùng Quang luôn tìm mọi cách để cô ăn một ít.

Nói xong, anh đứng dậy muốn kéo cô dậy, nhưng tay anh đột nhiên bị cô giữ lại. Anh không thể tin được sự đụng chạm mềm mại đó, cơ thể Trương Sùng Quang hơi cứng đờ, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi quay lại nhìn cô ấy.

Lúc anh mở miệng, giọng nói đã khàn khàn:

“Hoắc Tây?”

Đã rất lâu rồi cô chưa chạm vào anh, lúc đó khóe mắt Trương Sùng Quang ươn ướt.

Hoắc Tây không buông anh ra.

Cô thậm chí còn siết chặt tay hơn, sự tiếp xúc giữa da thịt khiến người ta cảm thấy như bị thôi miên, như thế quay ngược thời gian vậy… Tiếng sủa của Tiểu Quang ở tầng dưới khiến hai người trở lại hiện thực.

Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh có thể sử dụng con cái đế giữ chân tôi một hai năm, nhưng sao có thế nhốt tôi cả đời? Trong lòng anh biết rõ tôi sẽ luôn tìm cách rời xa anh phải không?”

Trương Sùng Quang nghe những lời này mà cảm giác như giữa hai người họ cách nhau cả một thế giới.

Đúng, anh luôn biết mình không thế giữ chân được Hoắc Tây, một ngày nào đó cô sẽ rời đi.

Nhưng

Trương Sùng Quang cười buồn, anh lùi lại vài bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, Hoắc Tây cũng không tránh né. cảnh tượng này có lẽ là khoảnh khắc ấm lòng nhất giữa họ trong năm nay.

Giọng anh khàn khàn: “Nếu giữ được một

năm anh sẽ giữ một năm, giữ được hai năm anh sẽ giữ hai năm. Hoắc Tây… có lẽ anh đã quen rồi. Anh không thế tưởng tượng được cuộc sổng thiếu em. Em nói xem, nếu năm đó em đừng đưa anh về nhà, có lẽ cuộc sống của em sẽ không bất hạnh như vậy, cũng sẽ thoải mái hơn. Nhưng Hoắc Tây à, phải làm sao đây, em đã đưa anh về nhà. Kề cả khi anh là người tốt hay khi anh là một gã tồi., .thì anh cũng không muốn đế em đi!

Trương Sùng Quang nói xong, khóe mắt hiện lên một tia sáng.

Không để Hoắc Tây nhìn rõ, anh đột nhiên xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Tây biết anh đang khóc…

*

Vì đứa con này mà Trương Sùng Quang không động tới Hoắc Tây nữa. Cô không muốn sinh đứa trẻ này ra, cũng từ chối hợp tác. Cô ăn uống ngày càng kém và ngày càng gầy đi. Cô luôn ngồi trước ô cửa sổ lớn và nhìn ra xa.

Cô vẫn từ chối nói chuyện với Trương Sùng Quang sau ngày hôm đó.

Miên Miên nói rằng mẹ rất nhớ nhà…

Thời tiết ở Melbourne tháng 12 vẫn mát mẻ dễ chịu.

Hôm đó Trương Sùng Quang dẫn Miên Miên

ra ngoại ô hái lá phong, ở đây không có lá phong, anh muốn làm một cuốn tập nhỏ cho Hoắc Tây…

Lúc 3h30 chiều, chiếc RV đen trở về biệt thự, Miên Miên xách một chiếc túi nhỏ đựng đầy lá phong đỏ. Cô bé nôn nóng muốn lên lầu khoe với mẹ, cô bé còn bắt được hai con bướm cho mẹ..

Trong biệt thự thật yên tĩnh.

Người giúp việc chắc đang lười biếng, xung quanh không có ai. Trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Miên Miên. Còn chưa lên lầu, cô bé đã gọi: “Mẹ…Mẹ…”

Không ai ở tầng hai trả lời.

Miên Miên chỉ nghĩ rằng mẹ chắc lại đang thẫn thờ ngồi trước ô cửa sổ kính lớn như thường lệ. Cô bé đi đến cửa phòng ngủ chính, cẩn thận mở cửa ra, định sẽ lặng lẽ chạy ra phía sau lén ôm mẹ.

Miên Miên bước nhẹ và lẻn vào.

Đi vào tới phòng ngủ, cô bé dừng lại, cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ dưới chân. Đế giày còn lấm lem một chút bùn đất từ ngoại ô, nhưng lúc này, nó còn dính một ít máu đỏ tươi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!