Trương Sùng Quang đuổi người giúp việc đi, còn mình thì quay về phòng ngủ. Anh cho rằng Hoắc Tây sẽ bình tĩnh giống như trước đây, mặc áo tắm ngồi trong phòng ngủ, yên tĩnh đọc sách.
Trên thực tế, những lúc anh không ép buộc cô, cô đều rất yên tĩnh.
Cô sẽ không làm ầm ĩ lên.
Cô cực kì thông minh. Cô biết rằng mình làm trái ý anh, sẽ chỉ chọc giận anh.
Trương Sùng Quang đóng cửa lại, đi qua ngồi đối diện với cô, nói: “Anh mới vừa thấy người giúp việc xuống lầu, đồ ăn vẫn còn nhiều, em không ăn bao nhiêu cả. Hoắc Tây, cơ thể gầy yếu rất khó mang thai, mà dù có mang thai cũng không giữ được.”
Hoắc Tây tùy tiện lật sách, lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn có con với anh. Trương Sùng Quang, tôi đã nói rồi, anh muốn có con, sẽ có rất nhiều phụ nữ sinh con cho anh. Anh muốn trắng muốn đen… muốn hoa cũng được.”
Trương Sùng Quang lấy hộp thuốc lá trên bàn trà xuống, nhưng mà anh nghĩ nghĩ rồi buông.
Anh chuẩn bị cai thuốc lá.
Cuối cùng, anh ngước mắt lên nhìn Hoắc Tây, cười khẽ: “Trắng, đen… hoa, em tìm heo mẹ cho anh đấy hả?”
“Cầm thú phối với súc sinh, đúng là tuyệt phối!”
“Ăn nói sắc bén, vừa rồi anh không nên tha cho em, nên làm chết em mới đúng.”
Hoắc Tây lười đi nói lời tán tỉnh với anh. Cô rũ mắt xem sách. Thật ra là cô muốn đi xem Miên Miên, nhưng mà lý trí nói với cô là đừng nên đi.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của cô.
Có lẽ là vì cái chuyện nhiệt tình mãnh liệt lúc chiều, nên sắc mặt Hoắc Tây rất tốt. Anh nhìn mà muốn nữa.
“Hoắc Tây!”
Anh gọi tên cô, không nhịn được cúi người xuống hôn môi cô, nhẹ giọng nỉ non: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Em đừng chọc giận anh nữa. Anh sẽ đối xử rất tốt với em.”
Hoắc Tây quay mặt sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Trương lại phát tình hả? Ngại quá, tôi không muốn! Chẳng lẽ lần nào anh cũng đút tôi ăn cái thứ kia vào?”
Trương Sùng Quang mỉm cười, tha cho cô.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đêm nay anh không chạm vào cô. Nhưng mà khi ngủ, cơ thế Hoắc Tây vẫn cứng đờ… Anh dứt khoát ôm cô, nói nhỏ: “Đêm nay anh không làm.”
“Đêm mai thì sao? Anh có thể bảo đảm không?”
“Không thể!”
“Trương Sùng Quang, anh là một tên khốn kiếp!”
Anh biết anh khốn kiếp. Nhưng anh không đáp lời, chỉ là ôm chặt cô hơn nữa…
Sáng sớm, Trương Sùng Quang tỉnh dậy. Hôm nay anh có một buổi họp qua video.
Hoắc Tây ăn không ngồi rồi. Cô không muốn thức dậy, nhưng anh cứ muốn chọc cho cô tỉnh, đè cô hôn môi cả buối… Dù cô không có phản ứng, thì anh cũng rất nhiệt tình.
Hôn xong, anh tựa mặt lên cố cô, nói nhỏ: “Cha và Hoắc Doãn Tư sắp tìm tới đây rồi. Lợi hại thật đấy, xung quanh căn biệt thự này được lắp rất nhiều công nghệ cao phản radar.”
Hoắc Tây quay mặt đi, tỏ vẻ không có hứng thú.
Trương Sùng Quang đương nhiên là biết tâm tư của cô. Anh xoa eo nhỏ của cô, nói: “Dậy đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”
Hoắc Tây nghĩ đến người giúp việc tối qua, nhịp tim đập nhanh hơn.
Cô tìm cớ: “Tôi đang mệt, muốn ăn ở trong phòng.”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Anh cho rằng em sẽ nói là em không muốn ăn. Không tệ lắm khi em còn có cảm giác muốn ăn.”
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Một lát sau, trong phòng tắm có tiếng gì đó truyền ra, Hoắc Tây biết là anh đang tự giải quyết. Cô rũ mắt, cười lạnh lẽo.
Trương Sùng Quang tắm xong, thay một bộ đồ khác, trông có vẻ tươi trẻ khỏe khoắn.
Anh gài nút tay áo, đi xuống lầu nói chuyện bữa sáng với người giúp việc. Sau đó, anh một mình ăn sáng rồi trở về thư phòng… Lúc người
giúp việc đến lấy thuốc, anh bình tĩnh ngước mắt lên nhìn.
Người giúp việc giật mình, cầm thuốc đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang nhìn theo người giúp việc đi ra ngoài rồi gọi điện thoại hẹn bác sĩ: “ừ, hôm nay lại đây rút 500ml máu đế trong kho máu của tôi.”
Hoắc Tây không cần máu của anh.
Bọn họ đã từng vì máu mà cãi nhau ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!