Mà lúc này cà vạt trên cổ tay cô đã biến mất từ lâu, cô ôm Miên Miên… tâm trạng phức tạp đến mức khó mà bình ổn.
Trương Sùng Quang đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn họ.
Lát sau, anh nói: “Nếu Duệ Duệ mà không phải đi học, anh sẽ đưa thằng bé sang đây cùng.”
Hoắc Tây nhắm mắt lại: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, anh không nói ngay mà ôm họ đi xuống chuyên cơ, ngồi vào một chiếc xe được chuẩn bị sẵn… hai tiếng sau, Hoắc Tây mới biết họ đã tới Geneva.
Chiếc xe màu đen chạy vào một ngôi biệt thự siêu to, diện tích tòa nhà ít nhất cũng phải 2000 mét vuông.
Có ít nhất 20 người giúp việc và vệ sĩ đang đứng ở cửa.
Hoắc Tây biết, những người này đều là
những người mà Trương Sùng Quang đích thân tuyển chọn, chỉ trung thành với anh.
ở nước ngoài, cô không có điện thoại không có tiền, cũng không có một người quen nào cả, nghĩ là biết cô mà muốn đưa Miên Miên đi, khó như lên trời…
Miên Miên hoàn toàn không biết gì.
Cô bé chỉ biết bố mẹ đưa cô bé sang đây chữa bệnh, cô bé trông thấy bãi cỏ rộng, trên mặt cỏ… tiểu Quang nằm ở đó ra vẻ rất buồn chán, Miên Miên vui mừng hô một tiếng: “Tiếu Quang!”
Lâu lắm rồi cô bé không vui như này.
Hoắc Tây đứng ở cửa biệt thự im lặng nhìn Miên Miên, lát sau cô nhìn sang Trương Sùng Quang: “Bây giờ anh có thế nói rồi đấy, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”
Trương Sùng Quang chỉ dùng một ánh mắt, người giúp việc hiểu ý ngay, bọn họ lập tức đi sang chơi với Miên Miên.
Trương Sùng Quang nhìn Miên Miên một lúc.
Anh thu lại tầm mắt, sau đó anh chợt ôm lấy Hoắc Tây, đi thẳng vào trong biệt thự. Ngôi biệt thự rất rộng, trang trí siêu lộng lẫy, cầu thang bên trong cũng là kiểu xoay tròn, trên vách tường thì treo bức họa nổi tiếng thế giới có giá trên trăm
tiệu, xa xỉ đến cực điểm.
Sự giãy dụa của Hoắc Tây không ảnh hưởng đến anh.
Trương Sùng Quang ôm cô chậm rãi đi lên lầu, đi qua hành lang dài mà hoa lệ, đi vào phòng ngủ phía đông… Đạp cửa ra, bên trong là một phòng ngủ chính rộng ít nhất 100 mét vuông.
Chiếc giường lớn màu trắng nằm ở chính giữa, có thế cho ít nhất 4 người ngủ trên đó, to đến thái quá.
Hoắc Tây bị anh ném vào giữa giường.
Cô còn chưa kịp đứng dậy, Trương Sùng Quang đã đố người xuống, cơ thể nam tính cường tráng của anh đè lên cô, khi cô muốn vung tay thì anh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô giơ lên đỉnh đầu, anh khẽ ngửi tư vị non mịn của cô, anh khẽ nỉ non: “Chúng ta ở đây, sinh một đứa con.”
Hoắc Tây ngây người.
Trương Sùng Quang nói, bọn họ sinh con ư?
Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, bắt đầu mắng anh là đồ điên, thậm chí cô còn mắng ra câu từ bất nhã thăm hỏi anh… nhưng Trương Sùng Quang mặc kệ, anh nằm sát xuống bên gáy cô rồi thấp giọng nói: “Hoắc Tây, anh muốn bắt đầu lại với em! Chúng ta sinh thêm đứa nữa, Miên Miên và Duệ Duệ đều sẽ rất vui… Em đừng sợ, anh sẽ
chuẩn bị thật tốt, sẽ không có nguy hiểm.”
Hoắc Tây biết anh đang nghiêm túc, cô khóc rồi: “Trương Sùng Quang, anh khổn kiếp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!