Hoắc Tây đã gầy đi rất nhiều, trời đang mùa thu, cảnh vật trông càng có vẻ tiêu điều.
Cô ngấng đầu lên nhìn ráng chiều phía chân trời, khép chặt chiếc áo gió màu xanh thẩm đang mặc rồi cất bước đi vào.
Cô tưởng cô sẽ trông thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
Cô nghĩ, chắc hẳn Trương Sùng Quang sẽ nhốt cô ta lại làm cô ta phát điên.
Nhưng khi Hoắc Tây trông thấy Tống Vận co quắp trên mặt đất như người tàn tật, cái hình ảnh đập vào thị giác đó ghê tởm đến mức cô phải che miệng ngay lập tức, cô còn không có can đảm nhìn lần hai cơ.
Quá ghê tởm!
Thực sự… quá ghê tởm!
Hoắc Tây bịt miệng chạy ra ngoài, cô ngồi xốm ở góc tường nôn, cô cảm giác mình sắp ói ra mật luôn rồi… cảnh tượng buồn nôn trong căn nhà kho kia cứ hiện lên trong đầu cô.
Người phụ nữ điên thê thảm vặn vẹo, còn có người đàn ông quát tháo nữa.
Hoắc Tây không kìm được lại nôn.
Một bóng người cao gầy xuất hiện sau lưng
cô, bóng dáng anh được ánh tà dương cuối ngày kéo đi, che khuất ánh sáng của cô.
Hoắc Tây chậm rãi quay đầu lại, cô trông thấy Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang nói: “Anh đã bảo rồi, cô ta sẽ không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”
Hoắc Tây lau qua miệng, cô yếu đến mức đứng cũng không đứng thẳng được, hai mắt cô ươn ướt… cô không phải thánh mẫu, cô nghĩ dù kết cục của Tống Vận có thảm đến mức nào thì cũng không đủ, vốn dĩ cô cũng muốn trả đũa lại cô ta.
Nhưng mà, tôi tuyệt đối không ngờ sẽ là một cảnh buồn nôn như thế.
Hoắc Tây không nói gì.
Cô chỉ nhìn anh chằm chằm trong ánh trời chiều còn sót lại… lần đầu tiên cô thật sự nhận biết Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang biết cô đang nghĩ gì.
Anh tiến lên một bước, giọng nói rất khẽ rất khẽ: “Hoắc Tây, có phải em đang sợ anh đúng không? Có phải em đang nghĩ sao anh có thể làm ra chuyện ghê tởm như thế đúng không, em nghĩ rõ ràng chúng ta lớn lên cùng nhau, rõ ràng anh cũng tiếp nhận nền giáo dục giống em và đám
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!