Sau khi Tạ Quân đi, người giúp việc của nhà họ Hoắc mang bữa sáng tới, họ bảo sáng nay Hoắc Minh và ôn Noãn có chút việc, chiều họ mới tới, dặn Hoắc Tây chú ý nghỉ ngơi.
Hoắc Tây dẫn Miên Miên ra ăn sáng.
Trên thực tế cô cũng là người sống sót sau tai nạn, nghĩ lại cô cũng thấy sợ, nhưng cô là một người mẹ… Miên Miên còn sợ hơn, cô phải trấn an cảm xúc của Miên Miên, để con bé phối hợp trị liệu.
Miên Miên được bác sĩ đưa đi, Hoắc Tây không đi theo.
Cò đóng cửa lại, trông thấy Trương Sùng
Quang đang thu dọn bữa sáng mà bọn họ ăn còn thừa… Thậm chí anh nhịn cả đêm đến giờ vẫn chưa ăn sáng, anh cũng mệt nhọc chứ?
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Anh đi đi! Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Trương Sùng Quang nhíu mày: “Nhưng Miên Miên cần anh, Hoắc Tây, anh biết em hận anh, nhưng tình huống hiện giờ…”
“Anh giao Tống Vận cho tôi, tôi cho anh ở lại.” Giọng Hoắc Tây lạnh băng.
Trương Sùng Quang trầm mặc.
Đúng lúc này, y tá đi vào, cô ấy cầm một túi máu trong tay rồi mỉm cười nói: “Bà Trương phải truyền máu rồi, số máu gấu trúc quý giá này đều là anh Trương rút ra đấy, mấy hôm nay anh Trương đã rút mấy bịch máu rồi, anh ấy thật sự rất yêu cô.”
Máu gấu trúc quý giá…
Bà Trương…
Rất yêu cô…
Hoắc Tây cúi đầu cười nhạt, nhưng cô lại không ngăn y tá, trái lại còn nghe lời chìa cánh tay trắng nõn ra cho y tá châm kim, sau khi ống tiêm nho nhỏ chui vào, máu tươi đỏ sẩm chuyến vào huyết quản của cô.
Y tá làm xong thì đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh, Hoắc Tây đứng lên khỏi giường bệnh, cô nhìn Trương Sùng Quang rồi nói: “Anh còn nhớ những lời anh nói với tôi vào tối đó không? Anh nói, máu của anh bẩn chẳng phải tôi cũng dùng rồi đấy sao? Trương Sùng Quang, chẳng phải anh canh cánh trong lòng nhất việc bố tôi đưa anh về nhà là có ý đồ dùng anh sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không cần nữa, người của anh kể cả máu của anh, tôi đều không cần!”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt.
Hoắc Tây nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nhẹ nhàng rút kim truyền máu ra, khoảnh khắc cô rút ống kim ra máu tươi bắn tung tóe, phủ thành một tầng bụi máu mong mỏng, và cũng bao phủ lên tầm mắt của cả hai nữa.
Bịch máu rơi xuống sàn nhà, cánh tay Hoắc Tây, từng giọt máu thi nhau rơi xuống.
Cô khẽ nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta không còn liên hệ gì nữa!”
Cô từ chối giao tiếp với anh, cô gọi điện thoại, nhà họ Hoắc lập tức phái vệ sĩtới… Hoắc Doãn Tư xuất hiện ở trong bệnh viện, Trương Sùng Quang bị cô vứt bỏ ngoài cuộc sống của cô.
Cuối cùng, Hoắc Tây nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”
Còn tai của Miên Miên, chuyên gia trong
nước đã xem một lần, bọn họ đều bó tay.
Hoắc Tây dự tính đưa cô bé ra nước ngoài trị liệu.
Ba ngày sau, bọn họ xuất viện về nhà họ Hoắc.
Trong sân nhà họ Hoắc, chỗ của cây phong kia đã được thay bằng loại cây khác, Hoắc Tây yên lặng đứng đó, bên cạnh cô là trợ lý của cô, trợ lý đang báo cáo tình hình công việc cho cô.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!