Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2279: Đôi mắt Miên Miên ngập nước




Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, không cần cô lo, cô nên lo cho chính cô!”

Tống Vận cười khẩy: “Có giỏi thì anh tống tôi vào tù đi!”

“Thế thì hời cho cô quá!”

Trương Sùng Quang hút một hơi thuốc, đánh giá xung quanh: “Cô có biết chỗ này ban đầu là nơi nào không? Trước khi bỏ hoang, nó là một bệnh viện tâm thần, chuyên nhốt loại người tinh thần không bình thường, theo như tôi được biết những người bị nhốt ở đây đều không sống quá 35 tuổi, chấc là vì thời gian dài không được ăn no, hoặc là ăn bậy thuốc nên chết, tóm lại trước khi chết đều rất thảm.”

Sắc mặt Tống Vận tái nhợt.

Cơ thế trắng như tuyết của cô ta run rẩy: “Trương Sùng Quang, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

“Không thể ư? Tại sao không thể?”

Trương Sùng Quang hời hợt nói, sau đó hút hết điếu thuốc kia anh liền ấn nó trên cánh tay cô ta, một mùi thịt cháy bay ra, Tống Vận hét thảm một tiếng.

Còn Trương Sùng Quang, vẻ mặt anh không có tí dao động nào.

Giọng nói của anh rất dịu dàng rất khe khẽ: “Là ai bảo cô có thể làm tổn thương con gái tôi, là ai bảo cô, có thể đối xử với Hoắc Tây như thế? Tôi cho cô đi, cô lại cứ đòi đi làm hại bọn họ… tôi sẽ không cho cô đi tù, tôi sẽ để cô ở lại nơi không người biết này, để cô thối rữa từng chút từng chút đến chết, từng chút từng chút nhìn da thịt mình biến đen, trở nên nát, thậm chí là thối rữa!”

Tống Vận liều mạng giãy dụa, cô ta chửi Trương Sùng Quang, cô ta chửi anh không được chết tử tế.

Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn chất lỏng tiêm vào cơ thể cô ta, Tống Vận sẽ mất đi năng lực cử động, nửa thân dưới của cô ta sẽ mất đi tri giác, mỗi ngày cô ta sẽ chỉ có thể nằm ở nơi bẩn thỉu lạnh lẽo, ăn cơm cũng phải hèn mọn giống chó, anh nói: “Tôi sẽ không cho cô chết nhanh thế đâu!”

Tống Vận co quắp trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật.

Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn nửa tiếng đồng hồ, sau đó anh đứng dậy, quay người rời đi.

Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, mà khi anh đi ra ngoài trên người anh lại có mùi mục rữa, ánh mặt trời không cứu được nội tâm mục rữa của anh, trước đây anh cũng từng hãm sâu vào vũng bùn, là Hoắc Tây kéo anh đến dưới ánh mặt trời.

Nhưng anh đã làm cô tốn thương.

Một chiếc lá phong xanh tươi treo ở cửa kính xe Trương Sùng Quang, anh vươn tay ra định hất ra nhưng ngẫm nghĩ anh lại ngắt thêm hai chiếc lá xuống, anh mang lá phong về bệnh viện, anh muốn cho Hoắc Tây xem.

Cô đã chặt cây phong mà họ cùng nhau trồng.

Nhưng sau này, bọn họ vẩn có thế cùng nhau trồng cây khác.

Hoắc Tây vẫn chưa tỉnh, cô nằm ở đó mấy ngày đã gầy đi nhiều, Trương Sùng Quang điên cuồng rút máu cho cô, anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, gọi cô tỉnh lại.

Thỉnh thoảng Tạ Quân sẽ qua thăm Hoắc Tây, Trương Sùng Quang cũng không ngăn, anh yên lặng ở bên cạnh nhìn Tạ Quân kiếm tra, truyền thuốc cho Hoắc Tây.

Buối tối, Trương Sùng Quang lau mặt cho Hoắc Tây.

Vốn dĩ, Hoắc Minh không đồng ý cho anh chăm sóc, Trương Sùng Quang liền quỳ trước mặt ông suốt một đêm, cuối cùng Hoắc Minh đã thỏa hiệp, nhưng đợi Hoắc Tây tỉnh lại, thì sẽ do Hoắc Tây quyết định.

Miên Miên ôm gối chạy sang, cô bé im lặng

leo lên giường, ôm lấy mẹ.

Trong lòng Trương Sùng Quang chua sót.

Anh cúi người đắp chăn cho con gái, rồi dịu dàng hỏi: “Con không ngủ được à? Không ngủ được, vậy bố kể chuyện cho con nghe nhé?”

Miên Miên lắc đầu.

Cô bé vùi mặt vào lòng mẹ, nhỏ giọng nói: “Tai không nghe rõ!”

Trương Sùng Quang nghe mà đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, sát lại gần nói: “Xin lỗi Miên Miên, bố có lỗi với con!”

Đôi mắt Miên Miên ngập nước.

Cô bé chỉ là một cô bé mười tuổi thôi, một tai không nghe được cô bé sợ lắm, nhưng cô bé nhìn bố thì cũng thấy bố rất đáng thương, ông ngoại đánh bổ mắng bố, bà ngoại cũng chẳng nói chuyện với bố… mẹ thì càng không để ý đến bố.

Tai Miên Miên không nghe được nữa, nhưng cô bé vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô bé.

Nhưng hình như không ai cần bố nữa rồi.

Khóe mắt Miên Miên rơi nước mắt, cô bé nói khẽ: “Bố ơi con sợ lắm, nhưng nếu bố có thể quay lại, một tai của Miên Miên không nghe được cũng không sao, Miên Miên vẫn còn một tai, Miên Miên cũng không nhất thiết phải làm nghệ sĩ dương cầm. Miên Miên muốn bố mẹ ở bên nhau hơn!”

Trái tim Trương Sùng Quang sắp tan vỡ rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!