Trương Sùng Quang nhìn khóe mắt cô ướt nhòe, trái tim đau đớn không ngơi.
Anh giơ tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng Hoắc Tây phản ứng rất lớn, cô hất tay anh ra luôn, cô thì thào: “Đừng chạm vào tôi… Trương Sùng Quang, đừng chạm vào tôi!”
Bởi vì quá ghê tởm!
Ánh đèn phòng vệ sinh sáng trưng, hai bên nhìn nhau.
Trong mắt Trương Sùng Quang vẫn có quyến luyến, nhưng Hoắc Tây đã quyết định buông hết tất cả… sau một lúc dài im lặng cô thấp giọng nói: “Đúng, tôi muốn đưa Miên Miên và Duệ Duệ ra nước ngoài, nhưng không phải là đi cùng Tạ Quân. Trương Sùng Quang, nếu anh để ý điếm này thì tôi đã nói cho anh biết rồi đấy, bây giờ… anh biến khỏi tầm mắt tôi được rồi chứ?”
Cô nói xong, nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ tơ tằm lên.
Thật sự không thể chịu nối.
Phòng tắm im ắng, trên chiếc giường rộng ngoài phòng ngủ là đứa con chung của họ đang ngủ, đáng lẽ ra bầu không khí phải thân thiết khăng khít, nhưng giữa họ chỉ còn lại sự xa lạ.
Trương Sùng Quang lùi về sau, chống tay lên bệ rửa tay.
Anh rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng bàn tay đã sờ vào túi quần rồi lại thả ra. Anh nhìn người vợ năm xưa, rồi lần đầu tiên bộc bạch chuyện giữa anh và Tống Vận: “Ban đầu anh chỉ muốn chọc tức em, hoặc là thăm dò em, nhưng về sau… chắc là vì hôn nhân quá trầm lặng, quan hệ của anh và cô ta giống như một con tàu không thế lái trở lại, kéo không về, nhưng Hoắc Tây, anh chưa từng thích cô ta.”
Anh nói rất chân thành, nhưng Hoắc Tây lại không muốn nghe.
Cô quay người, ngón tay trắng nõn cầm vào tay nắm cửa rồi nói nhỏ: “Chuyện ghê tởm như vậy, anh cứ giữ lại mà từ từ thưởng thức đi!”
Trương Sùng Quang không cho cô đi.
Anh nắm lấy cố tay cô, cầu xin cô: “Đừng ra nước ngoài, được không?”
Câu trả lời của Hoắc Tây là hất tay anh ra…
Sáng sớm, lớn bé nhà họ Hoắc có mặt đầy đủ.
Hoắc Minh vẫn như trước đây, uống tách cà phê đen mà ông yêu thích và ăn hai lát bánh mỳ, Ôn Noãn săn sóc rót cho ông cốc sữa bò nóng: “Đã một bó tuổi rồi thì đừng cố làm ra vẻ nữa,
sáng sớm uống cà phê không sợ hại bao tử à.”
Hoắc Minh không nghĩ vậy, ông kiên trì uổng hết tách cà phê.
Sau đó ông gấp tờ báo lại nói với ôn Noãn: “Phải rồi, dạo này trong nhà có chuột, lát nữa bà bảo người giúp việc mua mấy cái bẫy chuột nhá, tôi thấy cái lỗ chó ở sân sau là dễ có lắm, bà bỏ mấy cái vào đây.”
Ôn Noãn không rõ nguyên do: “Hả, nhà có chuột á? Sao tôi chưa nghe người giúp việc nói nhỉ.”
Hoắc Minh khẽ hừ: “Không những có, còn không nhỏ nữa cơ!”
Hoắc Tây vẫn im lặng ăn sáng, sau khi nghe xong cô đặt cốc xuống rồi nói: “Con ăn xong rồi, bố mẹ, con đưa Miên Miên và Duệ Duệ đi học đây.”
Hoắc Minh gọi cô lại: “Bố với mẹ đưa đi cho! Bây giờ con sống ở nhà rồi, cần gì phải vất vả thế.”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!