Trương Sùng Quang vội vàng xuống xe, nhưng anh không kịp ngăn bọn trẻ lại… Anh đứng trong sân vào buổi hoàng hôn, xung quanh nồng nàn sắc thu.
Cửa lớn biệt thự chậm rãi mở ra, một chiếc ò tô màu trắng từ từ đi vào, nhưng không phải xe của nhà họ Hoắc.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, hóa ra lại là bác sĩ Tạ.
Tạ Quân trông thấy Trương Sùng Quang thì khẽ gật đầu, anh ta đi vòng ra cốp xe, lấy ra hai hộp quà rồi tự nhiên bước vào biệt thự, những người giúp việc đang bưng đồ ăn trong nhà khi nhìn thấy anh ta đều mỉm cười, gọi: “Bác sĩ Tạ đến ròi! Để tôi xách quà cho anh nhé, ỏng chủ mà thấy chắc chắn sẽ thích, đây là loại rượu vang đỏ ông ấy thích nhất.”
Sau đó, Tạ Quân đi theo vào.
Hoắc Tây đón khách, ở ngay huyền quan, cô nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Anh đứng trong bóng chiều, vẻ mặt trông rất bình tĩnh đang nhìn cô chăm chằm, Hoắc Tây nhìn anh hai giây rồi dời tầm mắt sang nơi khác…
Biệt thự vô cùng nhộn nhịp.
Đêm đó, Trương Sùng Quang uống rượu đến nỗi nhập viện, cảnh Thụy ở bên giường bệnh trông cả đêm.
Trời vừa sáng, cảnh Thụy mở mắt ra, trên giường bệnh không có ai.
Cảnh Thụy lo gần chết, anh ta vừa bấm sổ của Trương Sùng Quang vừa hét lên: “Người này bình thường trông đâu giống một kẻ sống dở chết dở vì tình, tại sao mới một Tạ Quân mà lại nghĩ không thông như vậy? Anh ta chỉ là một người thân thiết bên gia đình Hoắc mà thôi, đâu nhất thiết phải là tình cảm nam nữ! Thế mà đã khiến anh ấy lo sốt vó rồi.”
Nhưng điện thoại không liên lạc được, Trương Sùng Quang đã tắt máy.
Lúc này, anh đang ở trong phòng ngủ của Hoắc Tây ở nhà họ Hoắc… Anh lớn lên ở đây, đương nhiên biết rõ điểm mù của camera giám sát, thế là anh trèo tường từ sân sau.
Sáng sớm, sương còn chưa khô.
Miên Miên và Hoắc Tây ngủ cùng nhau, cô bé nằm thành hình chữ đại trên giường lớn, hít lấy hít đế.
Trương Sùng Quang liếc nhìn con gái mình.
Sau đó, anh dùng tay che đôi môi Hoắc Tây,
áp cả người mình lên người cô, hỏi khẽ: “Chúng ta vào nhà tắm nói chuyện nhé?”
Hoắc Tây lạnh lùng trừng anh.
Trương Sùng Quang thì thầm vào tai cô: “Anh biết em muốn kêu lên, nhưng nếu em muốn Miên Miên bắt gặp bố mẹ con bé trong tình trạng này thì cứ kêu…”
Vừa nói, anh vừa kéo bộ đồ ngủ bằng lụa của cô lên tận eo…
Trước đây, họ đã ân ái vô số lần, cũng từng bí mật làm chuyện đó khi bọn trẻ đang ngủ.
Nhưng chưa bao giờ khó chịu như bây giờ!
Họ đã ly hôn nhưng anh vẫn đối xử với cô như một nàng dâu.
Hoắc Tây nhắm mắt lại, lúc này cô ước gì có thể giết chết anh.
Trương Sùng Quang biết cô sẽ không hét nữa nên nhẹ tay nhẹ chân bế cô vào nhà tắm, khóa cửa lại… Vừa quay người lại ăn ngay một cái tát từ Hoắc Tây.
“Trương Sùng Quang, anh còn muốn gì nữa? Vì chuyện tình cảm của anh với Tống Vận, ngày nào ở bên ngoài tôi cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi phải nhập viện liên tục vì anh, tôi còn nợ anh cái gì nữa, anh muốn dây dưa sỉ nhục tôi như vậy à?”
Trương Sùng Quang bị cô tát, nhưng anh không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!