Hoắc Minh giật mình.
“Cứ để đấy đi! Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Thím nói tiếp: “Thế đàn dương cầm thì sao ạ? Đó là quà cậu tặng cho cô Ôn, tên là Louis XII gì đó mà, nghe nói đắt đỏ lắm! Luật sư Hoắc tôi thấy cậu cũng không đánh đàn, có phải nên bảo thư ký Trương xử lý luôn không?”
Hoắc Minh cạn lời.
“Cây đàn dương cầm đó tên là Morning Dew.”
Thím bĩu môi, làm sao mà bà ấy hiểu tiếng Anh được chứ?
Hoắc Minh đưa mắt nhìn về phía Morning Dew, một lúc lâu sau thì nhẹ giọng nói: “Tạm thời cứ để đó vậy ”
Thím không hỏi nữa.
Ha ha!
Đồ của cô Ôn đều không nỡ vứt đi, rõ ràng luật sư Hoắc vân chưa dứt tình được, theo kinh nghiệm từng trải của bà ấy, chẳng bao lâu nữa thì luật sư Hoắc sẽ khóc lóc cầu xin cô Ôn quay lại.
Sau khi thím hiểu ra, liền xoay ngươi đi làm.
Hoắc Minh bưng ly cà phê ngơ ngác...
Lại một tuần nữa qua đi.
Hoắc Minh hình thành một thói quen xấu, anh tan làm liền đi theo sau Ôn Noãn, tình cờ gặp được cô.
Thỉnh thoảng, là nơi Ôn Noãn thích tới.
Thi thoảng, là quán bar ca nhạc và nhà hàng mà Cảnh Từ thích.
Anh không thân quen gì với Cảnh Từ, nhưng hai nhà có qua lại nên quen biết sơ sơ.
Có lẽ Cảnh Từ không phải người trong vòng xã giao của họ, cũng không biết về mối quan hệ của anh và Ôn Noãn, chỉ là qua nhiều lần, chỉ cần không phải là dạng đàn ông cứng nhắc khô khan thì kiểu gì cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Cảnh Từ đã hỏi Ôn Noấn một lần. Ôn Noãn hơi sửng sốt, cô cho rằng Cảnh Từ đã biết.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô thừa nhận, cô và Hoắc Minh quả thực từng có quan hệ...
Nói xong cô nhìn Cảnh Từ.
Nếu Cảnh Từ không thể chấp nhận thì cô sẽ không miễn cưỡng, dù sao thì có một số người đàn ông rất để ý đến chuyện này.
Lúc ấy, Cảnh Từ không nói gì.