Anh ấy mở cửa xe bước vào. Ôn Mạn cũng vẫy tay.
Cô nghĩ buổi hẹn hò tối nay rất vui vẻ, người có tính tình như Cảnh Từ sẽ thích hợp với cô.
Tâm trạng Ôn Noãn rất tốt.
Cô ngâm mình tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra, cả người thơm phức, lại nhận được một tin nhắn Zalo từ Cảnh Từ.
Anh ấy gửi một tấm bưu thiếp.
Có lẽ đó là lối vào biệt thự của anh ấy, được trang trí nào là pháo hoa và không khí Giáng Sinh nồng nàn.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười. Cô đang định trả lời thì di động đổ chuông... Người gọi là [Luật sư Hoắc].
Ôn Noãn suy nghĩ rồi bấm nhận, nhưng bên kia điện thoại lại im lặng hồi lâu.
Cuối cùng Ôn Noãn nhịn không được lên tiếng. “Luật sư Hoắc?”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Ôn Noãn, dạo này em thế nào rồi?”
Ôn Noãn thắc mắc, Hoắc Minh không phải là kiểu người hay nói quanh co vòng vèo, sao tự dưng lại quan tâm hỏi han như thế, nhưng vì anh đã giúp bố cô thắng kiện nên cô vẫn thản nhiên đáp: “Ừm... vẫn khỏe thôi.”
“Giáng Sinh hôm nay đi đâu chơi thế? Có vui không?” Ôn Noãn không ngốc.
Hoắc Minh hỏi như vậy thì chắc chắn là đã biết cái gì. Cô im lặng một lát, nói nhỏ: “Cũng được! Chơi rất vui." “Có bạn trai rồi à?”
Cứ như là đang gặng hỏi tội phạm vậy, Ôn Noãn châm chước rồi mới nói: “Đúng vậy! Đang quen.”
“Người như thế nào? Trông có đẹp trai không? Làm nghề gì?"
Ôn Noãn nhịn không được.
Cô cố ý hạ giọng: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
“Thì sao?”
“Cho nên chuyện của tôi, anh không cần phải quan tâm! Nếu anh nhất định muốn biết thì tôi nói cho anh nghe, tôi
định sẽ ở bên cạnh anh ấy lâu dài, người ta cũng rất tốt, trông rất đẹp trai.”
Nói xong, cô cảm thấy có chút hối hận. Cô hơn thua với Hoắc Minh làm gì chứ?
Đầu dây bên kia, Hoắc Minh lặng im một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Từ đẹp trai hơn tôi sao?”
Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, không thể tin được những gì mình nghe được.
Quả nhiên Hoắc Minh đã biết, còn làm bộ làm tịch vòng vo với cô.
Mẹ nó chứ!