Hoắc Doãn Tư thở phì phò, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mà mình sùng bái từ lúc nhỏ, cười lạnh nói: “Từ lúc anh dẫn gái theo, tôi đã biết anh là một tên vô ơn. Trương Sùng Quang, có một vài
lời nói cha tôi và chị tôi không tiện nói, nhưng mà tôi có thể nói cho anh nghe.”
“Sau khi anh và chị tôi ly hôn, anh đừng gọi cha mẹ tôi là cha mẹ nữa, anh họ Trương, không họ Hoắc.”
“Cô Tống gì đó cũng có cha mẹ mà!”
“Đừng có đi nhận nhầm cha mẹ tôi, đàn ông có khí phách, dám bao nuôi phụ nữ, dám ngoại tình, thì cũng đừng sợ đầu sợ đuôi!”
Trương Sùng Quang khom người đứng dậy.
Hoắc Doãn Tư cố gượng tự mình đứng lên, đá vài chân lên người Trương Sùng Quang rồi mới đi về.
Một chiếc Bentley màu trắng đỗ dưới lầu, chính là cái chiếc xe có nội thất hồng phấn.
An Nhiên ngồi chờ trong xe, thấy anh đi ra thì lập tức bước lên đỡ anh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, từng tuổi này còn đánh nhau cái gì, anh ngây thơ quá đi!”
Hoắc Doãn Tư ngồi trên xe, ngửa đầu đế cho vợ mình bôi thuốc, nói: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn chị anh bị ức hiếp? Thằng nhãi Lục Thước đi công tác rồi, nếu không bọn anh có thế đánh tàn phế tên họ Trương kia luôn!”
An Nhiên rũ mắt bôi thuốc cho anh.
Một lát sau, cô nói: “Em không đau lòng anh
ta. Ý của em là anh không cần phải tự mình ra tay, anh đi tìm vài người cao to thì có phải là hiệu quả tốt hơn không?”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau xoa bóp khuôn mặt non mềm của cô: “Không ngờ tống giám đốc An lại côn đồn như thế! Dù sao là anh không dám bao nuôi phụ nữ, nếu không thì tổng giám đốc An nhất định sẽ gọi người đánh gãy chân anh.”
An Nhiên đau lòng anh bị thương, nâng mặt anh lên hôn một cái.
Cô nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh thoải mái hơn là được.”
Hoắc Doãn Tư không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, vuốt mái tóc dài đen thẳng của cô…
*
Trương Sùng Quang nằm tại chổ, một lúc lâu sau thư ký Tần mới mang theo hộp thuốc đi vào.
Cô ấy ngồi xổm xuống bôi thuốc cho anh.
Hầy, đánh mạnh tay ghê!
Thư ký Tân dịu dàng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, có đau hay không hả?”
Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng đèn treo trên cao.
Thư ký Tần nhanh tay bôi thuốc cho anh, rồi chợt nói: “Chắc là nhà họ Hoắc dùng quan hệ, mới nộp đơn khởi tố vào buổi sáng mà buổi chiều tòa án đã gửi giấy mời rồi. Lúc nãy thư ký thứ hai nói cho tôi biết. Tổng giám đốc Trương, đế tôi đọc cho anh nghe.”
Trương Sùng Quang từ từ ngồi dậy, dựa nửa người trên sô pha, vươn tay ra.
Thư ký Tần đặt giấy mời vào trong tay anh.
Chỉ là một tờ giấy mỏng tăn, anh lại cảm thấy nặng nghìn cân… Anh nhìn chằm chằm tờ giây, cả buổi mới nói: “Cô đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn yên lặng một lát.”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website