Thật buồn cười!
Cô không biết là mình cười Trương Sùng Quang, hay là cười mình trước đây bị ma quỷ ám ảnh.
Hoắc Tây lên lầu.
Trương Sùng Quang không bỏ đi ngay. Anh ngồi lại bàn ăn. Giá cắm nến bằng bạc còn chập chờn ánh nến. Hoắc Tây không hề động đến món Tây mà người giúp việc nấu. Cô chỉ nhấp một ngụm rượu vang thôi.
Trương Sùng Quang cầm ly rượu kia lên uống.
Thím Ngô lặng lẽ đi lại nói: “Bà chủ còn chưa ăn tối nữa. Từ cái lần ông chủ dẫn… cô kia về nhà, bà chủ không còn cười nữa. ông chủ đứng trách tôi nhiều chuyện.”
Trương Sùng Quang ngắm nghía ly rượu trong tay, không đáp lại lời nào.
Thím Ngô không dám nói gì nữa đi ra chỗ khác.
Trương Sùng Quang ngồi đến cửa đêm, ngọn nến đã cháy tàn rồi, phòng khách trở nên tối tăm… Anh ngửa đầu nhìn lên lầu, mãi cho đến khi đôi mắt cay cay mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Đêm khuya, chiếc Land Rover màu đen chạy vào một tiếu khu xa hoa.
Tống Vận mở cửa, vui sướng nhào vào trong lòng anh.
Cho dù đêm nay anh vẫn không xảy ra quan hệ với cô ta, thì cô ta cũng cảm thấy vui vẻ. Cô ta biết đối mặt với sự dịu dàng của phụ nữ, đàn ông thế nào cũng sẽ có lúc mềm lòng. Anh không cảm thấy ấm áp khi ở trong nhà, nhưng có thể tìm thấy mọi thứ ở chỗ cô ta.
Sáng hôm sau, trong một căn hộ trang hoàng lộng lẫy, người đàn ỏng ngủ say trên ghế sô pha.
Điện thoại đổ chuông, người gọi là bà Trương.
Trương Sùng Quang không tỉnh dậy.
Tống Vận ra khỏi phòng bếp, khi thấy tên người gọi đến, cô ta cắn nhẹ môi, cầm điện thoại đi vào trong phòng ngủ nghe máy: “A lô, đây là điện thoại của tổng giám đốc Trương, có việc gì
thì cứ nói với tôi là được.”
Bên kia, Hoắc Tây vì cần phải bàn bạc với Trương Sùng Quang về một dự án của tập đoàn Tây Á nên mới gọi điện thoại vào sáng sớm, không ngờ người nghe máy lại là Tống Vận.
Có điều, cô cũng không ngoài ý muốn.
Hoắc Tây rất bình tĩnh nói: “Tôi sẽ gọi lại sau.” Dứt lời, cô liền tắt máy.
Tổng Vận tắt máy, đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói như thế nào thì thấy một người đang đứng ở cửa phòng ngủ. Sắc mặt Trương Sùng Quang cực kì âm trầm: “Ai bảo cô nghe điện thoại của tôi?”
Tống Vận chưa kịp xóa bỏ lịch sử cuộc gọi.
Cô ta mặt mày tái nhợt trả điện thoại lại cho anh, dè dặt mà giải thích: “Em thấy anh không dậy nên mới nghe máy. Em không đế ý là ai gọi điện thoại nữa.”
Trương Sùng Quang mở lịch sử cuộc gọi ra xem, thấy kết nối chỉ có mười giây thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, lạnh nhạt hỏi: “Nói cái gì rồi?”
“Chưa nói gì cả. Bà Trương bảo lát nữa sẽ gọi lại.”
Trương Sùng Quang cất điện thoại, quay người đi. Tống Vận đi theo sau anh, thấy anh đi
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!