Lúc Hoắc Tây đến, An Nhiên đã đến trước rồi. An Nhiên kéo ghế cho cô ngồi: “Chị Hoắc Tây, chị muốn uống gì?”
Hoắc Tây vén mái tóc dài: “Một ly rượu Cocktail đi!”
An Nhiên gọi nước giúp cô, còn gọi thêm một phần bánh ngọt. Đến lúc quay đầu, An Nhiên sửng sốt khi thấy Hoäc Tây đang châm một điếu thuốc giành cho phụ nữ.
Hoắc Tây bình thường không hút thuốc lá. Nhưng mà bây giờ cô muốn hút một điếu.
Cô hít vào một hơi, ngửa đầu ra sau, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nhả sương khói, ánh mắt có loại quyến rũ khó tả thành lời.
An Nhiên cảm thấy Trương Sùng Quang bị mù rồi. Hoắc Tây đẹp hơn Tống Vận ít nhất năm lần.
Đại khái là biết An Nhiên đang suy nghĩ gì, Hoắc Tây cười nói: “Bọn chị nói chuyện ly hôn từ trước rồi.”
Vì cô nói thẳng ra nên An Nhiên cũng nói thẳng theo: “Doãn Tư nghe một số tin đồn, vốn định tự mình đi tìm anh Sùng Quang, nhưng mà em nghĩ bọn đàn ông xúc động dễ dàng đánh nhau, nên em định đi hỏi chị... Anh Sùng Quang có người phụ nữ khác rồi hả?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Tây hơi run lên. Một lát sau, cô rũ mắt, hít mạnh vào mấy hơi, mới nói: “Chắc là vậy... Có lẽ là vì để buộc chị theo ý anh ấy, cũng có lế là vì anh ấy thật sự tìm được việc vui, ai biết đâu.”
Cô nói tiếp: “Chỉ là An Nhiên, dù anh ấy mang tâm thái gì thì chị cũng không thể chịu đựng được.”
Bởi vì rất ghê tởm!
An Nhiên im lặng, cùng cô uống rượu: “Em đã bảo Doãn Tư đi đón chúng ta, có say rượu cũng không sao cả.”
Hoäc Tây mỉm cười.
Đến cùng cô vẫn không uống say. Trong cuộc hôn nhân của cô và Trương Sùng Quang, đã có một người không tỉnh táo rồi, thật sự không cần phải thêm một người không tỉnh táo nữa. Cô chỉ uống một cốc rượu, khi về thì gọi tài xế lái thay.
Lên xe, cô gọi điện thoại cho thư ký của Trương Sùng Quang.
“Thư ký Tân, có tiện gửi lịch trình hai tháng gần đây nhất của tổng giám đốc Trương cho tôi không? Nếu không tiện thì thôi!”
“Tiện lắm!”
Bên kia, thư ký Tân dường như đã chờ cô gọi điện thoại lâu rồi nên vừa nghe là đồng ý ngay.
Một lát sau, lịch trình của Trương Sùng Quang được gửi tới mail của Hoắc 'Tây. Cô mở ra xem, lịch trình sáu mươi ngày, có ít nhất một nửa là đi xã giao, cùng đi với anh là Tống Vận.
Ngày 3 tháng 7, là Tống Vận.
Ngày 5 tháng 7, là Tống Vận.
Ngày 8 tháng 7, cũng là Tống Vận.
Tống Vận, Tống Vận, đều là Tống Vận.
Hoäc Tây buông điện thoại xuống, ngồi trên xe lẳng lặng ngây người.
Tài xế lái thay cũng nghe thấy cuộc gọi vừa rồi, nhiệt tình mà nói: “Đàn ông ngày nay đúng là không đánh không ngoan, rượu vô người là quên mất mình là ai... Phụ nữ phải đánh chết khiếp đàn ông mắc sai lầm mới được, không bị đánh chết khiếp xem như đàn ông mạng lớn.”
Hoắc Tây cười hững hờ.
Cô về nhà, ngoài dự đoán là bọn nhỏ đã bị vợ chồng Hoắc Minh và Ôn Noãn đón đi rồi. Người giúp việc nói: “Là ý của ông chủ, mới đi chưa đến mười phút.”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website