Xe dừng lại, tài xế muốn bật ô cho Trương Sùng Quang, Trương Sùng Quang khế giơ tay lên bảo: "Ở trên xe đợi tôi!"
Tài xế nhìn trời, muốn nói lại thôi.
Còn Trương Sùng Quang thì đã đi sâu vào nghĩa trang,
Mặt đường ẩm ướt, cỏ non hai bên đường dính giọt mưa, chẳng mấy chốc. quần áo trên người Trương Sùng Quang đã bị ướt, nhưng anh không quan tâm, anh đi đôi giày da màu đen của Ý dẫm xuống mặt đường làm bắn lên những bọt nước.
Lát sau, anh đã trông thấy mộ của Bạch Khởi, và người đang đứng trước mộ.
Hoäc Tây mặc cả bộ màu đen, áo sơ mi màu đen quần dài màu đen mà vẫn không che được vết thương trên người cô.
Cô cầm ô, im lặng nhìn bức ảnh trên bia mộ.
Đó là Bạch Khởi của năm 20 tuổi, trẻ trung rạng rỡ.
Đã qua nhiều năm, Hoắc Tây vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của Bạch Khởi lúc mới gặp, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô, còn trên mặt đất chỗ nào cũng là máu, đó là
bố mẹ ruột của cậu ta.
Lúc đó, Hoắc Tây nghĩ, cậu ta mất đi bố mẹ còn cô thì mất Trương Sùng Quang, vì thế cô đã đưa tay ra với Bạch Khởi...
Cô đã trở thành người cứu vớt Bạch Khởi!
Những năm đó Trương Sùng Quang không ở đây, có thể nói rằng chính tay cô đã nuôi lớn Bạch Khởi, bọn họ giống như người thân nhưng chưa đủ để thành người yêu, mãi đến khi Trương Sùng Quang quay về.
Giờ phút này, người thanh niên Bạch Khởi đã an giấc ngàn thu.
Hoắc Tây nhẹ nhàng ngắt một bông hoa nhỏ màu trắng ở đằng trước đặt ở trước bia, ngón tay tinh tế vuốt nhẹ lên gương mặt trẻ trung đẹp trai kia, cô khàn giọng nói: "Lâu rồi tôi chưa tới thăm cậu."
Không ai đáp lời cô ấy, chỉ có tiếng thở gấp ở sau lưng.
Hoắc Tây biết đó là Trương Sùng Quang, cô không có quay người lại, cô cứ lẳng lặng ngồi với Bạch Khởi một lúc rồi đứng lên... đối diện với anh, hai người im lặng nhìn nhau trong mưa.
Một người cầm ô, một người dầm mưa trong mưa.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
'Trương Sùng Quang bỗng nghĩ đến, thời niên thiếu tan học trên đường về nhà bọn họ cũng gặp mưa, hôm đó Hoắc Tây không mang ô, anh đã cởi chiếc áo đồng phục của mình ra chùm lên đầu cô, sau đó ôm cô đi.
Xung quanh toàn là người, bọn họ đều nhìn anh và cô.
Hoáắc Tây vừa xấu hổ vừa giận, lại thương anh đâm mưa, liền lấy áo xuống trả cho anh.
Đến ngày hôm nay, cô lại không muốn cùng chung ô với anh nữa rồi.
Hai bên nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Hoắc Tây n chúng ta ly hôn đi!"
'Trương Sùng Quang,
Trương Sùng Quang mấp máy môi, trong khoảnh khắc đó ngoại trừ tiếng mưa anh không nghe thấy gì hết... anh muốn cất lời nhưng không nói ra được một chữ nào.
Còn Hoäc Tây đã quay người đi ra phía cửa nghĩa trang, cô đi qua anh.
Hạt mưa rơi lên chiếc ô rồi lại bắn tung tóe, đánh lên mặt Trương Sùng Quang, mặt anh lạnh buốt.
Anh bỗng tỉnh táo lại, chạy nhanh bắt lấy tay cô.
"Hoắc Tây, chúng ta không ly hôn đâu!"
Hoắc Tây dừng bước, cô cúi đầu nhìn cổ tay mà anh đang cầm, trên đó vẫn còn vết xanh tím sau cuộc quan hệ hung bạo tối qua anh làm... còn anh lại quên, lại không nhớ một tí nào về việc anh đã đối xử với cô như thế nào.
Còn có Tống Vận, người phụ nữ mập mờ không rõ với anh.
Trương Sùng Quang nhìn theo ánh mắt cô, giọng anh vừa vội vừa khàn: "Sau này sẽ không như vậy nữa! Tối qua anh uống say."
Hoắc Tây cụp mắt cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!