Hoắc Tây chỉ im lặng, cười thờ ơ.
'Tống Vận vội vàng giải thích: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Trương, em không cố ý. Em tìm tạm một bộ lễ phục để thay thôi!” Nói xong mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ ấm ức, hốt hoảng muốn chạy vào phòng nghỉ.
Một tiếng hô vang lên, rượu vang đỏ sẫm hắt lên váy cô ta.
Nhân viên phục vụ sững sờ, rõ ràng mình đã rất cẩn thận, sao lại hắt lên người thê?
Anh ta vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi!”
Trong mắt Tống Vận ngấn ngấn nước, cô ta khẽ nói: “Tôi biết, không liên quan đến anh...” Cô ta ngước nhìn Hoắc Tây rồi nói đầy ẩn ý.
Thư ký Tân tức điên: Hoa sen trắng!
Hoäc tây chẳng buồn giải thích, nếu cô muốn làm gì thì sẽ hắt thẳng tay chứ cần gì phải nhờ người bên cạnh ra tay?
Trương Sùng Quang nhìn sang thư ký Tần: “Dẫn cô ta tới phòng nghỉ rồi tìm một bộ lễ phục cho cô ta thay.”
Tống Vận cắn môi: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trương.”
Cô ta lại gật đầu với Hoắc Tây tỏ vẻ rất hiểu chuyện. Hoäc Tây đã thấy nhiều loại phụ nữ muốn bò lên trên như cô ta rồi nên chẳng thèm để vào mắt. Cô cười hờ hững: “Tổng giám đốc Trương thương hoa tiếc ngọc thật đấy!”
Trương Sùng Quang hơi không vui: “Nói bậy gì thế?”
Anh muốn nói rõ nhưng lãnh đạo công ty bên kia đã đi tới gọi anh, kéo người
đi rồi... Khi hiện trường chỉ còn lại ba người phụ nữ, Hoắc Tây đi tới trước mấy bước. Cô khế nghiêng người thì thầm bên tai Tống Vận.
“Nước hoa mà cô Tống dùng là “Opium” nhỉ? Tôi từng ngửi thấy trên người chồng tôi, còn cả loại son môi màu đỏ của cô nữa... Hình như cô rất trung thành với màu cam nhỉ!”
Trong lòng Tống Vẫn giật thót. Hoắc Tây đã phát hiện ra bí mật nhỏ của cô ta rồi. Nếu lúc này, Hoắc Tây kêu cô ta cút thì cô ta chẳng thể nào trở mình, cũng không có cách nào ở lại bên cạnh Trương Sùng Quang nữa...
Trong tiệc rượu, Trương Sùng Quang bị rót khá nhiều rượu, khi về đến nhà, bước chân anh đã không vững.
Hoắc Tây đỡ anh lên lầu.
Có lế vì tâm trạng vui vẻ nên khi cô đặt anh xuống giường, định cởi giày cho. anh, người đàn ông lại đè cô dưới người muốn sinh hoạt vợ chồng với cô.
Hoắc Tây duỗi tay chống lên vai anh, giọng nhẹ tênh: “Anh uống nhiều rồi!”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thắm, lúc này trông anh nào có nửa phần say chứ?
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi ngồi dậy dựa vào đầu giường, hừ cười: “Phản ứng lớn như vậy? Bây giờ không chịu cho anh chạm vào hả? Trái lại anh quên mất, hôm nay là lễ kỷ niệm của công ty anh, ngày mai là giỗ của cậu ta. Dĩ nhiên cậu ta quan trọng hơn anh một chút rồi. Ngày như vậy chắc em sẽ không chịu cho anh chạm vào đâu nhi? Anh nói đúng không hả mợ Trương?”
Hoäc Tây hỏi thẳng: “Hoäc Tây là có chuyện gì?”
Trương Sùng Quang không hề né tránh, lạnh nhạt mở miệng: “Chỉ tiếp xúc mấy lần trong công việc, anh không có gì với cô ta cả! Sao thế... em ghen rồi à?”
Hoắc Tây cúp mắt rồi khẽ nói: “Hương nước hoa và kiểu son giống hệt nhau, cùng một bộ lễ phục... Trương Sùng Quang, buổi tối vào một tháng trước là cô ta đúng không?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên, anh khẽ niết cằm cô, giọng nói vừa nhanh vừa vội thậm chí hơi nghiêm khắc: “Mợ Trương, chẳng qua anh uống say nhận nhầm người, hơn nữa anh và cô ta không xảy ra bất cứ quan hệ thực chất nào. Em đã không chịu nổi rồi? Thế ngày nào anh cũng phải đối mặt với cô vợ đồng sàng dị mông, mỗi giây mỗi phút cô ấy đều đang nhung nhớ người đàn ông khác. Em cho rằng anh chịu nổi không? Em nghĩ anh có khó chịu không?”
Hoắc Tây đẩy mạnh anh ra: “Trương Sùng Quang, chuyện này giống nhau hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!