Mảnh thuỷ tỉnh này là cô cố tình đến thăm nghệ sĩ nổi tiếng ông Kaede. Matsumoto, học nhiều ngày mới làm ra được như vậy, thậm chí lúc đó cô còn bị phồng rộp ở ngón tay.
Nhưng thành phẩm khá đẹp.
Hoắc Tây nhìn một lúc rồi cất nó lại vào cặp táp.
Cô chuẩn bị lên lầu thì thấy tấm thiệp mời có in ảnh MC... MC đó tên là Tống Vận, khá là trẻ trung xinh xắn, nhưng điều thu hút Hoắc Tây là số màu son của cô ta.
Một lúc sau cô lên lầu, Trương Sùng Quang và bọn trẻ đang ở trong phòng sách.
Cô đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi quay về phòng.
Hoäc Tây tắm rửa xong, bôi kem dưỡng ẩm lên miệng, nhưng không khỏi nhớ đến lời mẹ nói trong lúc uống trà hôm nay. Ôn Noãn nhắc lại mối quan hệ trong hôn nhân, ám chỉ cô quá lạnh nhạt với Trương Sùng Quang.
Ôn Noãn nói: “Hoắc Tây, nếu con muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, con và 'Trương Sùng Quang đều phải thay đổi. Con không cần nói, Sùng Quang là đứa nhỏ mẹ thấy từ nhỏ tới lớn, mẹ hiểu rõ tính của thằng bé. Đàn ông mà, có lúc yêu con, lúc mất lý trí thì cũng sẽ phạm sai lầm, trong mắt con thì lại không chứa nổi một hạt cát.”
Nghĩ đến đây, Hoắc Tây cụp mắt xuống.
Cô đặt kem dưỡng da trong tay lên bàn trang điểm, yên lặng ngồi ngây người ra đó. Một lúc sau, cô lại lấy ly thuỷ tinh trong cặp táp trên ghế sô pha ra ngắm.
Trong tấm kính màu, lá phong đỏ như lửa. Chứa đựng thanh xuân giữa cô và Trương Sùng Quang.
Trong lúc Hoắc Tây đang ngẩn ngơ, cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Trương Sùng Quang đi vào và tiện hỏi: “Em đang xem gì đấy?”
Hoắc Tây cất đồ đi: “Xem tài liệu.”
Trương Sùng Quang trở tay đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt sâu thẳm: “Tuần sau là lễ kỈ niệm của công ty, em và thư ký Tần trao đổi và chuẩn bị lễ phục đi.”
Hoắc Tây gật đầu: “Ừm, lúc nấy em có thấy tấm thiệp ở dưới lầu.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang càng sâu hơn, anh đi tới nghịch mấy chai kem dưỡng da cô cầm khi nấy: “Em xem xong, cảm thấy thế nào, luật sư Hoắc có ý kiến chỉ bảo gì không?”
Hoắc Tây cúi mắt và cười nhẹ: “MC khá là xinh đẹp.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên đi ra sau lưng, thoải mái ôm cô từ phía sau. Đồng thời, anh nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cơ thể cô. Người phụ nữ mới tắm, trên người lúc nào cũng có mùi dễ chịu.
Giọng anh khàn khàn: “Có đẹp đi nữa cũng không đẹp bằng em.” Ngón tay anh không an phận, Hoắc Tây muốn ngăn nhưng dường như anh nhất quyết muốn quan hệ. Trương Sùng Quang bế thốc cô lên, đi thẳng đến chiếc giường lớn mềm mại, cong một chân đỡ trên giường, giơ tay cởi cúc áo.
Hoäc Tây không thích tư thế này, huống chỉ cô không quen bọn trẻ còn ở đây. “Miên Miên và Duệ Duệ có thể sẽ qua đấy đó.”
Trương Sùng Quang đã cởi cúc áo, ôm mặt vợ rồi hôn lên, giọng càng khàn hơn và nói những câu không biết xấu hổ: “Bọn trẻ còn nhỏ, sẽ không tuỳ tiện vào phòng của bố mẹ... Hai năm trước, Duệ Duệ còn hỏi tại sao nửa đêm mẹ lại khóc, có phải bố ức hiếp mẹ không? Hoắc Tây, em nói xem anh nên trả lời câu hỏi này thế nào?”
Hoắc Tây ghét nhất là lúc anh nói những lời này.
Cô vừa xấu hổ vừa khó xử.
Tuổi tác dân càng cao nhưng trong chuyện vợ chồng, Trương Sùng Quang còn muốn mạnh mẽ hơn thời trẻ nhiều. Có lúc Hoắc Tây thật sự nghi ngờ liệu có
phải anh uống thuốc không?
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!