Đêm đã khuya, Hoắc Tây tắt tivi chuẩn bị đi ngủ nên mới đứng dậy khỏi sô pha. Điện thoại của Trương Sùng Quang đổ chuông... Nhịp tim của anh bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.
Không ngờ anh lại thấy lo sợ, chính cô gái tên Tống Vận có được số của anh nên dây dưa không rõ.
Nhưng người gọi đến là Hoắc Trạch.
Sau khi nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nhõng nhẽo của Hoäc. Miên Miên: “Bố, con không ngủ được, bố kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe. được không?”
Nghe giọng nói của con gái nhỏ, cả người của Trương Sùng Quang mềm nhữn ra.
Anh tựa vào đầu giường, tiện tay cầm một cuốn truyện cổ tích lên: “Còn kể chuyện trước khi ngủ à? Giờ đã là mấy giờ rồi?”
Hoắc Miên Miên không ngừng mè nheo, nói mình không ngủ được.
Bố dịu dàng kể chuyện cho cô bé nghe, giọng trầm khàn dễ nghe. Thỉnh thoảng anh ngước mắt nhìn Hoắc Tây, giọng nói và ánh mắt ít nhiều cũng mang vẻ tán tỉnh.
Hoäc Tây để lại không gian cho anh, còn mình đi vào nhà tắm dọn dẹp. Người giúp việc trong nhà không có ở đây, bình thường đều là cô làm những chuyện này. Trên sàn nhà tắm có áo sơ mi và quần tây mà Trương Trùng Quang đã cởi ra. Cô nhặt từng thứ một lên, cho vào túi giặt khô để ngày mai gửi đi giặt khô. Bỗng nhiên cô thấy vết son môi trên áo sơ mi trẳng.
Không phải một dấu môi hoàn chỉnh.
Mà là một vệt mờ màu đỏ cam, giống như đã lau đi trong thời gian dài... Ngón tay của Hoắc Tây khẽ siết chặt, cô đang nghĩ xem trong tình hình thế nào mới lưu lại dấu vết này.
Tình cảm giữa cô và anh không được tốt, nhưng cũng không nên vào lúc anh chiếm được mình xong lại ra ngoài tìm phụ nữ.
Hoắc Tây đi về phía phòng ngủ và nhìn anh.
Cuối cùng Trương Sùng Quang đã không nhịn nổi rồi nữa à? Cuối cùng đã thấy bên ngoài thú vị hơn nhiều rồi ư?
Cô cất túi giặt khô, đứng dậy, chậm rãi rửa tay rồi trở về phòng ngủ. Mất một lúc Trương Sùng Quang mới dỗ Hoắc Miên Miên ngủ. Anh thấy Hoắc Tây đi tới thì giọng nhẹ nhàng nói: “Anh đã hứa với bé con, ngày mai đưa hai chị em đi học. Ngày mai đưa tụi nhỏ xong, anh đưa em tới văn phòng luật.”
Hoắc Tây đáp ừ rồi gật đầu.
Cô nhấc chiếc chăn mỏng lên và nằm bên cạnh. Trương Trùng Quang ngửi thấy hương thơm trên người cô, suy nghĩ thất thường định sán lại gần...
Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Đêm nay Cảnh Thuy tìm gái cho anh à?”
Trương Sùng Quang ngây người.
Trước giờ Hoắc Tây không phải người thích che giấu này kia, cô dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Lúc dọn dẹp, em phát hiện trên cổ áo sơ mi có một vết son, chắc chắn không phải do bất cẩn cọ vào, cũng không phải ai đó bất ngờ đùa ác ý đâu nhỉ.”
Không có sự đồng ý của Trương Sùng Quang thì sao sẽ có dấu vết này chứ.
Nói trắng ra thì anh và người phụ nữ nào đó đã có tiếp xúc da thịt nhất định. Trương Sùng Quang biết tính tình của Hoắc Tây.
Nếu cô biết sự tồn tại của Tống Vận, biết sau khi anh say đã về chung cư của cô ta, nhận lầm người ta rồi ôm hôn và sờ mó các kiểu, chắc chắn cô sẽ đòi ly hôn với anh.
Đàn ông đều không ngốc, lúc nãy ai mà thừa nhận chứ.
Đối mặt với câu chất vấn của Hoắc Tây, câu trả lời của Trương Sùng Quang là tắt đèn, nằm xuống nhìn khoảng không u ám phía trên, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thuy không tìm gái cho anh, có lẽ do uống nhiều nên ai đó đã cố tình cọ trúng áo sơ mi của anh thôi. Đám người kia thích xem anh náo nhiệt, đúng là ngày càng không ra thể thống gì mà.”
Anh nói cực kỳ kín kẽ.
Trương Sùng Quang đoán rằng Hoắc Tây sẽ không hỏi Cảnh Thuy. Ngay cả khi cô nhận ra điều gì đó, cô cũng không bận tâm làm người phụ nữ ghen tuông vì cô không còn yêu anh nữa.
Trương Sùng Quang chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng cảm thấy buồn bã.
Hoäc Tây không hỏi nữa, chỉ trở mình quay lưng lại với anh. Trương Sùng Quang quay qua theo, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ đằng sau rồi thấp giọng hỏi: “Em giận à? Em rõ ràng biết ngoài em ra, anh không còn người phụ nữ nào khác."
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!