Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 221: Ôn Noãn có chút do dự




Mặt Ôn Noãn nóng như lửa đốt.

Cứ xấu hổ là mặt cô sẽ đỏ bừng lên, trông rất động lòng người.

Ánh mắt Cảnh Từ nhìn chằm chăm cô.

Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Cảnh Sâm về trước rồi.”

Cảnh Từ gật đầu.

Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn: “Xe của tôi đã đưa đi bảo trì, tôi vừa bắt taxi tới đây! Cô Ôn cho tôi đi nhờ đoạn thì có tiện không?”

Ôn Noãn có chút do dự.

Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, nhưng... Có phải anh ấy hơi tỏ vẻ quá thân thiết rồi không?

Lần đầu tiên gặp mặt mà anh ấy đã nhờ cô chở anh ấy về nhà.

Ôn Noãn đơn thuần, nhưng Bạch Vi lại ngửi thấy mùi mờ ám, chà, rõ ràng anh họ của Cảnh Sâm đang muốn theo đuổi Ôn Noãn.

Cô ấy đã nghe nói qua về Cảnh Từ.

Người nhà họ Cảnh có tiếng là chín chắn khẳng khái, ai trông cũng đẹp, bằng cấp lại cao, tất nhiên cũng có tâm nhìn cao.

Không thể tưởng được, anh ấy lại thích Noãn Noãn từ cái nhìn đầu tiên!

Bạch Vi đang phải trải qua một quãng thời gian khá là †ồi tệ, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ cho Ôn Noãn.

Cô ấy dịch ra một chỗ, cười duyên dáng: “Ôn Noãn, anh ấy là anh họ của Cảnh Sâm, nếu tiện thì cậu chở anh ấy về coi như là nể mặt tớ vậy!”

Ôn Noãn không tiện từ chối.

Cô cười nhạt nói với Cảnh Từ: “Thôi được! Anh chia sẻ địa chỉ cho tôi đi.”

Cảnh Từ chưa bao giờ hẹn hò với ai, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không biết yêu đương, anh ấy dễ dàng có được Zalo của Ôn Noãn, gửi địa chỉ cho cô.

Ôn Noãn ngoài ý muốn, chỗ Cảnh Từ ở rất gần chỗ cô.

Cô ra hiệu cho Cảnh Từ lên xe, khởi động xe.

Suốt quãng đường đều là Bạch Vi nói chuyện.

Cảnh Từ chăm sóc rất tốt cho "người yêu" của Cảnh Sâm, trong lời nói không hề có ý thiếu tôn trọng, điêu này khiến Ôn Noãn ít nhiều có cảm tình với anh ấy.

Xe tới nơi, Cảnh Từ bước xe.

anh ấy bước tới ghế lái và gõ nhẹ vào cửa sổ.

Ôn Noãn kéo kính xuống...

Cảnh Từ mỉm cười: “Cảm ơn cô Ôn, hôm nào tôi mời cô ăn cơm.”

anh ấy giơ chiếc di động lên.

Ôn Noãn mỉm cười nói được, cô cho rằng đây là lời mời lịch sự của Cảnh Từ, bọn họ tình cờ gặp mặt, sau này chưa chắc gặp lại nhau.

Cảnh Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi rời đi.

Ôn Noãn khởi động xe đi tiếp thì Bạch Vi ngáp một cái: “Tớ buồn ngủ.”

Cô ấy nghiêng đầu lại phàn nàn: “Cảnh Sâm bị bỏ đói bao lâu vậy chứ, dằn vặt tớ suýt chết.”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng.