An Nhiên yêu anh sâu sắc và sẵn sàng thực hiện tâm nguyện nhỏ bé của anh.
Ngay lúc cặp đôi đang thân mật, một chiếc Land Rover màu đen đậu cạnh xe. của họ, cửa kính hạ xuống chính là Trương Sùng Quang.
Hoắc Doãn Tư cũng hạ cửa sổ xuống chào. "Anh đến đón Hoäắc Tây à?"
Trương Sùng Quang tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng không trả lời câu hỏi của anh: “Cậu đi đón Lâm Hi với An Nhiên sao?”
Hoắc Doãn Tư gật đầu.
Hoắc Doãn Tư giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều nên anh tạm biệt Trương Sùng Quang.
Sau khi xe chạy một quãng đường dài, An Nhiên không khỏi nói: "Doãn Tư, em nghĩ quan hệ giữa chị và anh Sùng Quang mấy năm nay không được tốt lắm. Giữa bọn họ..."
Hoắc Doãn Tư tay cầm vô lăng, chăm chú nhìn con đường phía trước.
Anh ừm một tiếng.
Phía trước có đèn đỏ, anh dừng xe nhìn vợ, nhẹ nhàng nói: "Em có nhớ Bạch Khởi không? Anh ta và chị..."
Xe của Trương Sùng Quang đậu ở dưới tập đoàn Cố Thị, anh không lên lầu đón ai, cũng không gọi cho Hoắc Tây.
Anh ngồi trong xe và lặng lẽ chờ đợi. Hôm nay Miên Miên và Trương Duệ được Hoäc Minh đón về, anh cũng cho người giúp việc trong nhà nghỉ sớm rồi tự mình chuẩn bị một bàn đồ ăn, muốn đưa Hoäc Tây về để hai người nói chuyện vui vẻ.
Bên cạnh là xe của Hoắc Tây.
Anh đợi khoảng một tiếng, Hoắc Tây ra khỏi tập đoàn Cố Thị, thư ký của Cố Vân Phàm tiễn cô ra ngoài, chắc là đang nói chuyện của phụ nữ, khóe miệng Hoắc Tây hơi nhếch lên, đó là một nụ cười rất tự nhiên.
Trương Sùng Quang thẫn thờ nhìn.
Kỳ thực đã lâu anh không thấy cô cười như Trước mặt các con cô rất dịu dàng, thỉnh thoảng cùng anh ra ngoài giao lưu, điều này cũng khiến anh có thể diện như một người chồng. Có thể nói cô ấy là một người vợ tốt.
Nhưng không ai biết rằng nền tảng trong cuộc hôn nhân của họ đã không còn nữa.
Vợ anh không cần anh chút nào. Quả nhiên, khi cô nhìn thấy anh, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.
Nhưng cô nhanh chóng che đậy, bước tới nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại đến đây? Đáng lẽ anh phải gọi cho em".
Thư ký Trương ít nhiều cũng đã nghe những lời đồn về cuộc hôn nhân của họ nên nhanh chóng rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, Trương Sùng Quang với đôi mắt đen láy nhìn vợ mình, đưa tay kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay rồi hỏi: “Anh muốn tạo bất ngờ cho vợ. mình thì có cần báo cáo không?”
Ở bên ngoài, Hoắc Tây chưa bao giờ làm ầm ï với anh.
Cô hào sảng mở cửa xe, ngồi cạnh anh, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh: "Duệ Duệ và Miên Miên đang ở chỗ bố mẹ em, chúng ta đi ăn cùng họ hay ăn ở ngoài?"
Trương Sùng Quang không trả lời ngay.
Hoắc Tây không khỏi nhìn anh, chỉ nhìn thấy ánh mắt khó đoán của anh, một lúc sau anh mới cười nói: 'Anh về nhà sớm nấu một bàn đồ ăn, chúng ta ăn tối với nhau đi!"
Ý tứ đẳng sau lời nói của anh khiến cô hơi sững người.
Nhưng không ai nói thẳng việc đó ra.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng như không có gì để nói.
Khi xe đậu ở bãi đậu xe của biệt thự, Hoắc Tây tháo dây an toàn muốn xuống xe... Nhưng cô chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ, Trương Sùng Quang đã khóa cửa bên trong xe.
Hoắc Tây không mở được, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao lại khóa cửa xe?”
Trương Sùng Quang ngồi im vài giây, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu, sau đó nghĩ đến cửa xe đều đóng kín nên lại bỏ điếu thuốc xuống.
Anh nhìn chằm chằm về phía trước xe, đó là một bãi cỏ xanh tươi.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!