Cố Vân Phàm không tránh né. Có lẽ vì anh áy náy với cô, cũng có lẽ vì anh thích dáng vẻ nổi điên của cô, tóm lại là lúc cô tát anh đến cái thứ tư, anh túm tay.
cô, lẩm bẩm: “Nếu còn đánh tiếp thì anh không nhịn được nữa.”
Lúc Lý Tư Ỷ ngây người, anh ôm cô lên lưng ghế sô pha, cho cô ngồi trên cao.
Trong mắt cô vẫn còn đầy nước mắt. Còn anh thì ngay trong tâm mắt của cô, quỳ một gối xuống đất, cất giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích!”
Cô đoán được anh muốn làm gì, cả người đều run lên.
Những năm bọn họ bên nhau, anh chưa từng làm vậy với cô, bởi vì quá riêng tư, hoặc là bởi vì anh kiêu ngạo từ trong xương cốt, khinh thường với việc làm như vậy với phụ nữ...
Dưới ánh đèn thủy tinh, Lý Tư Ỷ đôi mắt ngấn nước, đắm chìm trong vui sướng do anh mang đến cho cô.
Cô run rẩy đến mức không kiềm chế được.
Cố Vân Phàm hôn lên môi cô, lúc sâu lúc cạn, một lát sau mới trán chạm trán với cô, hỏi: “Hết giận chưa?”
Lý Tư Ỷ thấy dáng vẻ chật vật của mình ở trong gương.
Cô dời tầm mắt, thật sự không muốn xem hình ảnh hoang đường kia. Cố Vân Phàm cười khẽ, tay đan bàn tay với cô, bảo cô ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền: “Em ký tên đi, rồi nhờ luật sư Hoắc đi công chứng, vậy thì sau này em sế là cổ đông lớn nhất Cố Thị ”
Mưa tình rút đi, đầu óc Lý Tư Ỷ cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô không thanh cao đến mức coi tiền như rác. Nhưng cô không thể lấy, cũng không dám lấy thứ mà Cố Vân Phàm cho cô.
Cô không cảm thấy anh làm vậy là vì anh yêu cô, hào phóng với cô, ngược lại đây là một mưu kế nhỏ, anh dùng hợp đồng trói buộc cô, nói trắng ra là anh muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân. Cô cảm thấy anh rất tham lam!
Cố Vân Phàm không miễn cưỡng cô. Anh nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ.”
Chắc là vì kiêng dè tinh thần và thể xác khỏe mạnh của Cố Tư Kỳ, anh không qua đêm trong phòng ngủ chính, mà kịp thời rút ra, chỉ là trước khi đi, anh còn vuốt ve vai cô, nói rất dịu dàng: “Đi tắm đi, vừa rồi bừa bãi quá!”
Khuôn mặt Lý Tư Ỷ hơi đỏ lên.
Cô giả vờ không thèm để ý, nói: “Là anh tự nguyện chứ em không ép buộc anh.”
Anh già Cố Vân Phàm nói một câu đầy thâm ý: “Tư Ỷ, chỉ cần em thoải mái là được rồi.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy mình không phải là đối thủ của Cố Vân Phàm.
Cô ở trong căn phòng này, sớm muộn gì cũng bị anh ăn sạch sẽ, ăn từ thân thể đến tinh thần.
Vậy nên hai tuần kế tiếp, cô luôn nói là thân thể không khỏe, không thể đến biệt thự dạy học... Điều lạ là không biết Cố Vân Phàm nói thế nào với Cố Tư Kỳ, cô bé thế mà lại không tức giận, còn học người lớn an ủi cô: “Cha nói phụ nữ lúc nào cũng có vài ngày không thoải mái, cứ nghỉ ngơi nhiều là được rồi.” Lý Tư Ỷ rất muốn bóp chết anh! Cô tắt điện thoại, bà Lý ngại ngùng nói: “Là là con gái của Cố Vân Phàm hả?” Lý Tư Ỷ vâng một tiếng.
Mẹ Lý hơi khựng lại, nói: “Mẹ thấy con bé rất thích con... Con bé không hề biết chuyện xưa giữa con và cha mình hả? Tư Ỷ, trẻ con rồi cũng sẽ lớn lên thôi.
Lý Tư Ỷ ngây người, một lát sau mới nói: “Con bé đấy hả... Cuối cùng, cô vẫn nói ra thân thế của Cố Tư Kỳ. Mẹ Lý rất sốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!